"Tiến độ học của những người khác thì bình thường, nhưng cô bé tên Bạch Sa kia đúng là thiên tài. "
Giáo viên đưa ra vài bảng điểm.
"Ngày đầu tiên, tập bắn, toàn bộ là điểm 10."
"Ngày thứ hai, bắn động, trúng hết mục tiêu."
"Ngày thứ ba, bắn khi điều khiển phi thuyền, hoàn thành xuất sắc, tiêu diệt toàn bộ cơ giáp mục tiêu không chừa một cái nào."
"Tôi tò mò hỏi cô bé, các anh đoán xem: Cô bé nói từ nhỏ đến lớn chưa từng bước chân vào trường bắn. Điều đó chứng minh rằng cô bé trời sinh đã có tố chất bắn súng. Các yếu tố khác đều không chê vào đâu được. Đôi mắt ấy không phải mắt người thường, mà là mắt chim ưng! Thậm chí, mắt đại bàng còn không sắc bén bằng cô bét"”
Những giáo viên ngôi quanh bàn nhìn nhau, có lẽ đã hiểu lý do tại sao ông lại kích động như vậy.
Khi một đứa trẻ có xuất thân bình thường bỗng nhiên bộc lộ điều gì đó đặc biệt, phần lớn là vì nó sở hữu tỉnh thần lực.
Tỉnh thần lực...
Khi nghĩ đến điều này, các giáo viên không giấu được vẻ cảm thán và ngưỡng mộ trên khuôn mặt. Chỉ cần Bạch Sa có tinh thần lực, dù chỉ là cấp C, thì cũng coi như đã một chân bước vào cánh cửa của trường quân đội.
Nhưng tổng huấn luyện viên, người phụ trách đào tạo tân sinh năm nay, cũng chính là người đã hét vào mặt tất cả học sinh trong buổi lễ thề nguyện, lại không lạc quan như các đồng nghiệp của mình.
"Bạch Sa rất tốt, giả sử cô bé có tỉnh thần lực đi." Ông nói nhạt: "Nhưng nguyện vọng của cô bé là trở thành kỹ sư cơ giáp. Phân hiệu phía Tây của chúng ta có đủ năng lực đào tạo một kỹ sư cơ giáp không? Ngay cả mấy chiếc cơ giáp hoạt động được cũng không có. Những cỗ cơ giáp còn lại ở tinh cầu Lancelot đều đã nghỉ hưu, giờ cạn kiệt năng lượng, nằm trong các tủ trưng bày của bảo tàng quân sự làm vật trang trí. "
Lời của ông như một gáo nước lạnh dập tắt sự hứng khởi vừa bừng lên trong lòng các giáo viên.
"Con bé còn nhỏ mà." Một giáo viên ban đầu khen ngợi Bạch Sa không nhịn được nói: "Khuyên nhủ nó chút là được. Vì tương lai, chắc nó sẽ hiểu thôi. "
"Anh nghĩ mình có thể thuyết phục được nó?" Huấn luyện viên mặt không cảm xúc: "Lúc báo nguyện vọng, anh cũng có mặt trong hội trường. Nhìn nó là biết kiểu người đâm đầu vào tường cũng không quay lại. ˆ
VỊ giáo viên tranh luận không nói thêm gì.
"Nhưng có một điều anh nói đúng, ba đứa chúng đều có tố chất rất tốt. Tôi làm huấn luyện viên lớp dự bị bao năm nay, kiểu học sinh như chúng quả thực hiếm gặp. Điều đáng chú ý là nền tảng của chúng vững chắc, mỗi đứa có điểm mạnh riêng và không có điểm yếu rõ ràng. Với loại học sinh này, dạy thế nào chúng cũng tiến bộ, nhưng những giáo viên chúng ta càng không được lơ là. Không thể để những viên ngọc quý này bị hủy hoại trong tay chúng ta.”
"Những đứa trẻ này đúng là thiên tài, nhưng chúng cũng ngủ lúc mười giờ, dậy lúc năm giờ, ngày ngày bị chúng ta rèn luyện như trâu bò. Là giáo viên, chúng ta cũng phải xứng đáng với sự cố gắng và quyết tâm của chúng."
Ngoài Bạch Sa, Anim Kelly và Tĩnh Di cũng ở mức độ nào đó chứng minh rằng nguyện vọng của họ không phải giấc mơ viển vông.
Anim nhìn có vẻ thô kệch, hướng ngoại, nhưng cậu rất am hiểu lịch sử quân sự. Những trận chiến lớn nhỏ trong lịch sử Liên Bang đều được cậu nghiên cứu kỹ lưỡng, đến mức giáo viên dạy lịch sử quân sự phải giao thêm bài tập riêng cho cậu vì thấy chương trình hiện tại quá đơn giản đối với cậu. Trong các buổi mô phỏng chỉ huy, Anim cũng bộc lộ trực giác đáng kinh ngạc. Tuy cậu chưa có phong cách chỉ huy cá nhân rõ rệt, nhưng không nghi ngờ gì, cậu là một mầm non xuất sắc.
Còn Tĩnh Di... Sau một tuần nhập học, cô đã có hàng loạt biệt danh "Diêm Vương Di","Máy chiến đấu dạng người" và "Máy nghiền thịt vũ trang". Những biệt danh này bắt đầu lan truyền sau khi Parfin Luzzi dẫn mười mấy học sinh khác vây công cô ấy trong giờ đấu tự do nhưng đều thất bại thảm hại. Nghe nói, vài học sinh trong số đó chỉ cần nghe thấy cái tên "Tĩnh Di" đã run lên, còn có bảy tám người vì thế mà xin nghỉ học.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận