Bạch Sa và các bạn không có kinh nghiệm đối phó với tâng lớp đặc quyền như cô ta, mấy ngày qua thực sự bị động.
"Ồ, mới xa một chút mà mấy cậu lại tụ họp rồi?"
Parfin Luzzi vẫy mái tóc vàng rực rỡ, đi ngang qua bàn ăn của Bạch Sa và các bạn.
Phía sau cô ta là bạn cùng phòng Nicole, đang đẩy một chiếc xe nhỏ với đầy những món ăn tỉnh tế mà rõ ràng không phải từ nhà bếp của căng tin: "Không hổ là đến từ viện Từ Dục, mùi nghèo khó trên người các cậu nồng nặc đến mức cách xa cũng ngửi thấy. Không ai muốn làm bạn với mấy cậu cũng là chuyện bình thường.”
Luzzi lại đến gây chuyện với nhóm ba người của viện Từ Dục... Trong phút chốc, căng tin vốn ồn ào trở nên yên lặng hơn, nhưng không ai lên tiếng, cũng không ai mù quáng chọn phe.
Thực ra, không phải ai cũng thích dáng vẻ ngạo mạn của Luzzi.
Nhưng cô ta nhắm vào ai? Vào Bạch Sa, Tĩnh Di và Anim — những người có thành tích xuất sắc trong mọi môn học, những người dám công khai chọn Trường Quân đội Trung tâm làm nguyện vọng trong lễ thề nguyện. Phần lớn học sinh, dù không ủng hộ Luzzi, cũng khó đồng cảm với nhóm ba người viện Từ Dục. ... Tại sao cùng là xuất thân thấp kém, mà họ lại có thiên phú đỉnh cao? Tại sao trong tay chẳng có gì, họ vẫn dám thách thức Trường Quân đội Trung tâm mà không lộ chút sợ hãi, cứ như họ sinh ra đã kiêu ngạo như vậy?
"Chậc, Anim Kelly, nhìn cậu ăn như thể đã tám trăm năm chưa được ăn. Phải chăng đồ ăn ở căng tin quá ngon, khiến một người lớn lên bằng rau cỏ như cậu không thể kiềm chế, bữa nào cũng ăn ngấu nghiến thế này?"
Parfin Luzzi nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn đầy ắp của Anim, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Cậu quản tôi ăn bao nhiêu làm gì?" Anim đen mặt đáp: "Tôi chuẩn bị vào trường quân đội, ăn nhiều thì sao chứ, tôi đâu có béo."
Parfin ngửa đầu cười khẩy, định để Nicole đẩy chiếc xe ra khoe với mọi người xem tầng lớp thượng lửu ăn gì hàng ngày, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Tĩnh Di chặn lại.
Tĩnh Di cầm chặt dao ăn, sẵn sàng hành động: "Nói thêm một câu nữa, dao của tôi sẽ 'vô tình' bay ra đấy."
Sắc mặt Parfin tái nhợt, dường như nhớ lại đêm bị Tĩnh Di đánh tơi tả, cắn răng nuốt cơn giận, miễn cưỡng nói: “Tĩnh Di, ngày mai tôi sẽ xin huấn luyện viên chuyển phòng. Tôi không muốn làm bạn cùng phòng với mấy kẻ thô lỗ như các cậu nữa."
"Tốt quá, cậu có thể xin ở phòng đơn."
Bạch Sa xúc một thìa salad, không thèm nhíu mày, nói: "Tuần trước chẳng phải có mấy học sinh theo cậu xin nghỉ học sao? Phòng của họ vừa trống, cậu có thể chọn một phòng ở đó. Phong thủy rất hợp với cậu.”
Phong thủy nào? Phong thủy của những người bị đánh đến mức phải bỏ học về nhà trong tuần đầu tiên sao?
Parfin Luzzi lập tức quay người rời đi.
Anim giơ ngón tay cái về phía Bạch Sa: "Nói hay lắm! Tớ luôn nghĩ cậu là người có học thức nhất trong nhóm chúng ta. Hôm cậu đọc nguyện vọng, câu nói gì mà quân tử gì gì đó, tớ chưa nghe bao giờ, nhưng tớ hiểu đại khái ý nghĩa. Không ngờ cậu mắng người cũng giỏi thế, không hổ là người đạt điểm tối đa môn văn pháp!"
Bạch Sa: "..."
Thực ra chiêu trò của Parfin thật sự rất trễ con.
Buổi chiều sau giờ huấn luyện, lớp học buổi tối là môn cơ khí đại cương.
Với Bạch Sa, cơ khí đại cương hoàn toàn là môn giết thời gian. Những gì giáo viên dạy, lão Liêu đã dạy cô gần hết, nên phần lớn thời gian trên lớp, cô nằm dài tự học với "sách ngoài giáo trình”.
Nhờ trường trung học Lancelot đã xây một thư viện ở phân khu phía Tây, dù phần lớn sách có thể tải trực tiếp từ Tinh Võng, nhưng Bạch Sa vẫn tìm được vài cuốn sách cũ về cơ giáp — những cuốn sách rất có thể là bản duy nhất còn sót lại. Ít nhất, cô chưa từng thấy chúng trong danh sách thư viện của diễn đàn kỹ sư cơ giáp.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, nhiều lý thuyết trong những cuốn sách này đã được cập nhật, nhưng không phải là hoàn toàn vô ích. Việc tiếp cận những kiến thức này bằng tư duy biện chứng giúp hiểu sâu hơn về quá trình phát triển của công nghệ cơ giáp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận