Nói thật, họ mới nhập học bao lâu chứ? Lớp cơ khí đại cương còn chưa học xong chương đầu tiên, mà lại bắt họ phân tích linh kiện cơ giáp? Đây chẳng khác nào bắt một đứa bé vừa biết bò tham gia đại hội thể thao liên hành tỉnh!
Cả lớp cười rần rần. Thầy giáo đứng trên bục nhìn thấy Bạch Sa có vẻ đang trầm tư, trong lòng không ngừng khen ngợi.. đây đúng là cách để làm cô ấy chùn bước!
Nhưng tâm trạng của Bạch Sa lúc này lại không giống như thầy giáo tưởng tượng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một linh kiện cơ giáp thật sự.
Tất nhiên, cô có chút kích động, nhưng như thầy giáo đã nói, đây là một món "đồ cổ" đã bị đào thải từ lâu.
Trong diễn đàn kỹ sư cơ giáp — nơi hội tụ những người tài giỏi — các cấu trúc như thế này đã bị nghiên cứu tới nghiên cứu lui cả trăm lần...
Và Bạch Sa là một trong những người tham gia vào các cuộc thảo luận đó. Dù phần lớn tài liệu không phải cô tự tìm được mà được chia sẻ bởi những người bạn ẩn danh, trong đó có không ít là từ người bạn "Tinh Ảnh Phúc Châu".
Đối với cô, phân tích một khẩu pháo cơ giáp chỉ là chuyện nhỏ. Điều khiến Bạch Sa đắn đo thật sự là cô có nên làm nổi bật bản thân trong trường hợp này hay không. Diễn xuất của thầy giáo còn tệ hơn ông tưởng rất nhiều... Bạch Sa chỉ cần nhìn qua cũng hiểu, đây là một "màn diễn" do thầy cố tình sắp đặt để khuyên nhủ cô từ bỏ giấc mơ. Hôm nay xong, có lễ ngày mai ông sẽ lại thử cách khác.
Nhưng... không cần phải tham gia lớp cơ khí đại cương nữa thực sự rất hấp dẫn với cô.
Thời gian của cô mỗi ngày không đủ dùng. Trường học tắt đèn đúng giờ buổi tối, còn quản lý ký túc xá thì đi kiểm tra phòng mỗi ngày. Có khi Bạch Sa phải nghiên cứu mô hình cơ giáp đến rất khuya, chỉ có thể co người trong chăn, lén sử dụng màn hình nhỏ của máy tính để làm việc. Không khí trong chăn đã bí bách, vẽ bản thiết kế trên màn hình nhỏ lại cực kỳ mệt mỏi, chẳng thoải mái chút nào.
Nghĩ một lúc, cô đứng dậy nói: "Thầy, những gì thầy nói là thật chứ?"
Thầy giáo: "..."
Cả lớp bỗng chốc yên lặng.
Khóe mắt thầy giật giật, còn chưa kịp nói gì, Bạch Sa đã bổ sung: "Thầy có thể thêm một điều kiện không? Em không cần lên lớp, chỉ cần tham gia các bài kiểm tra, điểm kiểm tra là điểm tổng kết."
Điểm cuối kỳ môn cơ khí đại cương cũng bao gồm cả điểm chuyên cần. Nếu cô không đến lớp nữa, dù thầy không tính cô vắng mặt, nhưng điểm chuyên cần có thể bị cho là bằng không, điều này cũng sẽ khiến cô không thể đạt điểm cao.
Thầy giáo cười không nổi: "Trong mắt em, tôi là người chơi trò gian lận sau lưng sao? Tôi nói ở đây, nếu em thực sự làm được, thì không cần đến lớp nữa, điểm chuyên cần sẽ được tính tối đa."
"Cảm ơn thầy." Bạch Sa nói rồi bước lên bục giảng. Cô xắn tay áo lên, lấy từ thắt lưng ra một bộ dụng cụ màu bạc. Khi mở ra, bên trong là bảy tám món dụng cụ nhỏ xinh bằng bạc.
Thầy giáo sững sờ: "Em mang cả hộp dụng cụ theo bên mình?”
Bạch Sa đi tới cạnh bục giảng, ung dung nói: "Tháo linh kiện cần phải có dụng cụ chứ. Thầy không thể mong em chỉ dùng mắt thường để nhìn thấu cấu trúc bên trong mà hiểu rõ mọi thứ được."
Thầy giáo như gặp phải tình huống nguy hiểm: "Em... em định làm gì?"
“Tháo linh kiện chứ làm gì." Bạch Sa cầm một chiếc tua vít, xoay tròn trên tay, ánh kim loại bạc lấp lánh trong ánh đèn: "Thầy yên tâm, linh kiện cấp C thôi. Dù em không có tỉnh thần lực cũng có thể tháo được, sẽ không tự nhiên phát nổ đâu.”
Phát nổ?
Thầy giáo suýt nghẹn, theo phản xạ lao tới định giành lại khẩu pháo cơ giáp và giấu đi, nhưng ông có xuất thân thợ cơ khí, tốc độ chậm hơn hẳn Bạch Sa, bị cô nhanh tay giành trước.
"Để em xem nào." Bạch Sa nhấc khẩu pháo cơ giáp lên, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều như nín thở, lo sợ cô lỡ tay làm khẩu pháo này phát nổ. Cô quan sát bộ phận này trong vài giây, sau đó lấy dụng cụ ra bắt đầu làm việc. Chẳng mấy chốc, cô đã tháo rời khẩu pháo cơ giáp thành một đống linh kiện lỉnh kỉnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận