Giáo viên: "..."
Không cần biết Bạch Sa hiểu cấu trúc khẩu pháo này đến đâu, ít nhất cô cũng có thể tháo rời được nó.
Vấn đề là, sau khi bày hết các linh kiện ra bàn, cô không làm gì nữa mà quay sang mày mò máy tính của mình.
Giáo viên chợt bừng tỉnh, gân như phát điên khi nhìn đống linh kiện trên bàn: "Em vừa tháo nó ra hả??"
"Chuyện này chẳng phải hiển nhiên sao?” Bạch Sa đáp. Giáo viên tức giận đập bàn, đôi mắt đỏ ngầu như sắp rơi lệ: "Em bảo tôi làm sao ăn nói với Bảo tàng Quân sự bây giờ!”
Ông đã mượn bộ phận này từ bảo tàng trong trạng thái "hoàn chỉnh", giờ phải trả lại cả đống linh kiện, mà bảo tàng còn phải thuê một kỹ sư cơ giáp chuyên nghiệp để lắp ráp lại. Đây không phải làm khó người ta saol
"Thầy đừng lo. Yêu câu của thầy là em làm rõ cấu trúc bên trong, không chỉ đơn thuần là tháo nó ra, em hiểu mà. Em đang tìm cổng kết nối với màn hình chiếu ba chiều, thử xem có thể dùng máy tính của em để kết nối không..." Bạch Sa đáp. Cô đã quen sử dụng các phần mềm chuyên nghiệp trên máy tính của mình để làm việc. Cô chỉ muốn thiết lập màn hình chiếu, để mọi người có thể quan sát quá trình cô vẽ và tạo mô hình rõ ràng hơn.
"Clickl" Một âm thanh vang lên khi máy tính của cô kết nối thành công với màn hình chiếu ba chiều.
Bạch Sa nhấn vài nút, mở phần mềm, và màn hình lớn hiện lên hình ảnh từ máy tính của cô. Giáo viên nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt đờ đẫn.
Trên màn hình, cô thao tác một cách thành thạo, từng đường nét được dựng lên như thể một tòa cao ốc từ mặt đất. Từ hình dáng bên ngoài, vị trí linh kiện bên trong, mạch năng lượng, cho đến cấu trúc truyền động, tất cả được cô dựng lại một cách cẩn thận, chính xác và không chút sai sót.
"Xong rồi." Bạch Sa bất ngờ dừng lại, điều này giống như một tín hiệu đột ngột, báo hiệu màn trình diễn kỳ diệu đã kết thúc: "Em chỉ có thể làm đến đây thôi."
Giáo viên bừng tỉnh, nhận ra thời gian chỉ mới trôi qua mười phút — với ông, nó dài tựa cả giờ đồng hồ.
"Nếu tiếp tục, em sẽ phải mở khóa một số công nghệ không được phép công khai. Theo luật của Liên bang, em chưa có giấy phép hành nghề kỹ sư cơ giáp. Trong những trường hợp nghiên cứu không chính thức như thế này, việc công khai công nghệ cơ giáp cốt lõi có thể khiến em bị đưa vào tù." Bạch Sa thở dài. Thời hạn phong tỏa công nghệ của Liên bang là sáu mươi năm, mà bây giờ còn lâu mới đến mốc đó. Vì thế, cô không thể tiến xa hơn: "Nhưng, em có thể giải thích cho mọi người về các điểm chính trong thiết kế và đặc tính vật liệu của lô cơ giáp này. Nhiều phần đã được cải tiến, hoàn toàn có thể thảo luận công khai..."
Có vẻ cô đang hứng khởi, đứng trên bục giảng giải thích say sưa, gần như thay thế giáo viên.
Anim và Tĩnh Di ngồi dưới: "..."
Anim ngượng ngùng, ghé tai Tĩnh Di nói nhỏ: "Chúng ta có nên nhắc nhở cậu ấy không? Tớ thấy cậu ấy như đang chìm đắm vào việc tháo rời cơ giáp vậy. ˆ
Thông thường, Bạch Sa không phải người thích thể hiện đến mức này. Nhưng Anim hiểu cô rất rõ. Hôm nay là lần đầu tiên cô thực sự được tháo rời một bộ phận cơ giáp, dù vẻ ngoài có bình thản đến đâu, rõ ràng cô đang rất phấn khích.
Tĩnh Di đáp: "Thôi bỏ đi. Đừng làm chuyện dư thừa.”
Anim định nói thêm, nhưng đột nhiên nhận ra có một bóng lưng ngồi ở hàng ghế đầu - chính là giáo viên dạy môn cơ khí cơ bản của họi Ông đang chăm chú nghe Bạch Sa giải thích và còn ghi chép cẩn thận!
Anim: "..."
Được rồi, có lẽ từ nay Bạch Sa thật sự không cân học môn này nữa.
Bạch Sa đứng trên bục giảng phân tích, truyền đạt, còn các học sinh bên dưới thì nghe mà như lọt vào mây mù. Trong đầu họ chỉ vang lên mấy ý nghĩ:
À, Bạch Sa vừa tháo rời khẩu pháo cơ giáp.
À, Bạch Sa thật sự đã phân tích toàn bộ cấu trúc của khẩu pháo cơ giáp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận