Cô ta buông lại một câu, rồi quay người rời khỏi lớp.
Lớp học cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Anim: "Cậu nói xem cô ta mỗi lần đều chỉ biết giận dữ vô vọng, nói vài câu rồi chạy mất, tại sao vẫn thích đến gây gổ với chúng ta nhỉ?"
Tĩnh Di: “Có lễ là vì luyện tập chưa đủ mệt. Tớ thấy các thây cô nể mặt gia đình Luzzi của cô ta, không dám ép cô ta quá nhiều."
Ở một nơi khác, Bạch Sa đang ở trong văn phòng giáo viên, và đúng như dự đoán, cô được hỏi về việc chuyển trường.
"Dù chúng tôi không thể sắp xếp kiểm tra tỉnh thần lực riêng cho em, nhưng thiên phú kỹ sư cơ giáp của em là không thể phủ nhận."
Giáo viên vừa ngạc nhiên vừa đưa ra lời đề nghị chuyển trường: "Nói thật thì, trường trung học khu Tây của chúng tôi ở Lancelot đúng là không biết cách đào tạo một kỹ sư cơ giáp. Ở lớp dự bị quân sự này, em không nhận được nền giáo dục tốt nhất. Nếu em đồng ý, chúng tôi có thể gửi đơn đặc biệt đến lớp dự bị ở tỉnh cầu Roden để chuyển hồ sơ học sinh của em qua đó. Nếu bên kia đồng ý, hộ khẩu của em cũng sẽ được chuyển đến Roden."
"Tuy nhiên, Roden là hành tỉnh trung tâm của khu vực biên giới, thuộc quân khu số 13. Quân khu 13 rất bận rộn, chiến sự nguy hiểm. Nếu em nhận tài nguyên từ Roden, rất có khả năng họ sẽ yêu cầu em ở lại quân khu 13 trong tương lai... Nếu em thực sự được kiểm tra ra tỉnh thần lực cấp cao, điều này có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của em."
Giáo viên môn cơ khí cơ bản bổ sung. Biểu hiện vừa rồi của Bạch Sa đã khiến ông kinh ngạc, khiến ông quan tâm đặc biệt đến tương lai của cô. Thậm chí, ông còn suy nghĩ thấu đáo hơn cả lúc chính mình chọn nguyện vọng năm xưa.
Lại là một bài toán hai lựa chọn. Bạch Sa im lặng một lúc.
Chủ giảng viên nghiêm nghị, sau khi suy nghĩ, đã chân thành đưa ra lời khuyên: "Em xuất thân từ viện Từ Dục, không có tài nguyên, không có hậu thuẫn, mà những điều này rất quan trọng đối với một kỹ sư cơ giáp. Tôi nghĩ việc chuyển đến Roden không phải là lựa chọn tồi. Trên đời có được thì phải có mất. Binh lính của quân khu 13 tuy phải đối mặt trực tiếp với chiến trường, nhưng cơ hội thăng tiến lại nhiều hơn các quân khu khác. Hơn nữa, bảo vệ tổ quốc vốn là nghĩa vụ của mỗi quân nhân Liên bang."
Nếu đến Roden, khả năng lớn là cô sẽ vào trường quân sự Raynis — ngôi trường bản địa của quân khu 13. Raynis đứng thứ tư trong chín trường quân sự lớn, không quá tệ nhưng cũng không phải hàng đầu. Tuy nhiên, Bạch Sa không mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Cô từ chối.
"Em vẫn muốn ở lại đây, thưa thầy."
Chủ giảng viên: "Vì em quyết tâm thi vào trường Quân đội Trung ương?”
Bạch Sa nghĩ một chút, rồi nói: "Thật ra học cơ giáp ở đâu với em cũng không quá quan trọng. Nhưng em có gia đình, bạn bè. Trường Quân đội Trung ương là ước mơ từ nhỏ của Anim và Tĩnh Di. Nếu họ muốn đi, em sẽ cùng họ đến đích."
"Em tin rằng cả ba chúng em đều có thể đỗ vào trường Quân đội Trung ương."
Buổi tối, bộ ba lấy bánh mì sandwich ở căng tin làm bữa tối, rồi ngồi ăn trên thiết bị tập luyện ngoài sân tập. Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng, họ vừa tập luyện vừa trò chuyện.
Bạch Sa nhắc đến đề nghị chuyển trường của giáo viên và nói rõ lý do không cân nhắc việc học ở hành tỉnh khác.
"Tiếc thật. Chắc chắn người Roden không dễ đối phó." Bạch Sa nằm dài trên xà đơn, lười biếng nói: "Nếu không, tớ đã giả vờ đồng ý, đến Roden để tranh thủ kiểm tra tỉnh thần lực, rồi giả bộ không quen thời tiết, quay về đây."
"Cậu nghĩ họ làm từ thiện chắc?"
Anim cầm một chiếc kẹp tập lực trong tay, vừa nói vừa bóp phát ra tiếng "cạch cạch" nhịp nhàng: "Cách nghĩ của cậu đúng là ngây thơ như con nít."
Tĩnh Di đứng bên cau mày, đá vào mông Anim một cái rồi vỗ mạnh vào lưng Bạch Sa, suýt nữa làm cô rơi khỏi xà đơn: "Hai cậu đang nói chuyện phiếm hay luyện tập đấy? Không tập nghiêm túc thì chẳng có tác dụng gì đâu. Anim, cái kẹp tập lực đó quá nhẹ, cậu đổi cái nặng hơn đi. Còn Bạch Sa, đừng nằm ì ra đấy nữa, cậu là gấu túi hay gì mà bám vào đó không nhúc nhícht"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận