Huấn luyện viên "ác quỷ" Tĩnh Di đã chính thức xuất hiện.
Ba người tập luyện đẫm mồ hôi trên sân diễn tập, đến tám giờ tối mới về ký túc xá tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Bạch Sa mở máy tính, như thường lệ lướt diễn đàn kỹ sư cơ giáp trước khi đi ngủ, nhưng bất ngờ nhận được tin nhắn từ Tinh Ảnh Phúc Châu.
Kể từ khi Bạch Sa đổi tên thành Trương Phát Tài, số lần liên lạc giữa hai người giảm hẳn. Trước đây, dù không thể nói là thân thiết, nhưng họ cũng gần như chẳng có gì giấu nhau sau nhiều năm làm bạn trên mạng. Nhưng kể từ khi Bạch Sa tiết lộ thân phận và đổi sang cái tên trông như một đại thiếu gia nhà giàu, Tỉnh Ảnh Phúc Châu trở nên dè dặt, như thể muốn giảm bớt liên lạc với cô.
Bạch Sa mải học ở lớp dự bị quân đội, cũng không có thời gian để ý nhiều. Vài lần thấy đối phương online, cô cũng không biết nên nói 8ì.
Nhưng hôm nay, Tinh Ảnh Phúc Châu lại chủ động nhắn tin cho cô.
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Đưa địa chỉ đi. Tôi sẽ gửi cho cậu các linh kiện và vật liệu đã hứa trước đây. ]
Giọng điệu này như thể. muốn dùng những thứ đó để cắt đứt quan hệ.
Tới nước này, Bạch Sa cũng chẳng còn gì để nói.
[Trương Phát Tài: Không cần, cậu cứ giữ lấy. Dù tôi sinh ra ở nơi nghèo hèn, nhưng ít nhất vẫn còn chút tự trọng. Nếu cậu thấy tôi không phải người xuất thân từ gia tộc lớn, không xứng làm bạn với cậu, tôi cũng không bận tâm. Mấy năm qua, đúng là cậu đã giúp tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn cậu. Nhưng không cần phải tặng đồ, cứ coi như chúng ta từng là bạn. ]
Sau khi gửi tin nhắn, Bạch Sa chờ đợi khá lâu, cuối cùng nhận được một tin nhắn chỉ có dấu ba chấm.
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Tôi không phải khinh thường gia thế của cậu. ]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Tôi chỉ... không thể chấp nhận việc cậu là con gái. ]
Bạch Sa: "..."
Hóa ra là vì chuyện này?
[Trương Phát Tài: Tôi đã nói rồi, trong phần thông tin cá nhân, tôi điền là không xác định giới tính. Nếu cậu thực sự để tâm, cứ coi tôi như người phi giới tính cũng được. ]
Đối phương lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng gửi đến một câu có vẻ như nghiến răng nghiến lợi.
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Sao cậu chẳng giống con gái chút nào thế?] Ồ, bắt đầu công kích cá nhân rồi!
Bạch Sa cười nhạt, gõ phím:
[Cậu bao nhiêu tuổi rồi, đã gặp được mấy cô gái?]
[Bất kể tôi là nam hay nữ, ít nhất tôi sẽ không mất ba ngày chỉ để phân vân nên sơn động cơ cơ giáp màu gì. Đây là loại vấn đề gì chứ, cơ giáp chạy được là tốt rồi!]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Cậu biết gì, đây là thẩm mỹ! Một chiếc cơ giáp hoàn hảo phải hoàn mỹ cả trong lẫn ngoài!]
[Trương Phát Tài: Tôi thấy cậu là người soi mói, cố chấp từng chỉ tiết. Thiết kế cơ giáp mà không có chút tầm nhìn tổng thể hay trí tưởng tượng nào. ] [Tinh Ảnh Phúc Châu: Các cơ giáp tôi thiết kế đều do tôi đích thân lái thử. Nếu không kiểm soát từng chỉ tiết, người chịu khổ là tôi! Còn cậu, lớn thế này rồi đã từng chạm vào linh kiện cơ giáp thật chưa?]
[Trương Phát Tài: Tôi chạm rồi đấy, ha ha. ]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: ... ]
[Trương Phát Tài: Cậu không nói thì thôi, cậu vừa nhắc tôi lại nhớ đến cảm giác tuyệt vời khi chạm vào nó. Cái độ bóng ấy, độ nhẵn ấy, cả... |
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Dừng, dừng, dừng! Tôi chịu thua cậu rồi. Xem như tôi sai, phí công suy nghĩ mấy ngày trời I] [Tinh Ảnh Phúc Châu: Thôi, hôm nay tôi có việc thật. Giúp tôi xem cái này. |
Nói rồi, đối phương lập tức gửi một bản thiết kế.
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Dừng, dừng, dừng! Tôi chịu thua cậu rồi. Xem như tôi sai, phí công suy nghĩ mấy ngày trời I]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Thôi, hôm nay tôi có việc thật. Giúp tôi xem cái này. ]
Nói rồi, cậu ta lập tức gửi một bản thiết kế.
Phong cách làm việc dứt khoát như vậy cuối cùng cũng trở lại đúng như Bạch Sa đã quen thuộc.
Mở ra xem, đó là một bộ phận cảm biến ức chế dành cho cơ giáp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận