Ai cũng biết, cơ giáp đơn binh được điều khiển bằng tỉnh thần lực. Vì vậy, mọi bộ phận của cơ giáp đều tích hợp chức năng "truyền cảm tỉnh thân".
Nếu cơ giáp có hiệu suất truyền cảm tỉnh thần càng tốt, thì sức mạnh của cơ giáp đơn binh càng được phát huy.
Do đó,"thuộc tính truyền cảm tỉnh thần” luôn là yếu tố được các nhà thiết kế cơ giáp cố gắng tối đa hóa. Những kỹ sư cơ giáp bình thường thường rất khó tạo ra đột phá trong lĩnh vực này.
Đây là lần đầu tiên Bạch Sa nghe thấy việc lắp đặt một bộ phận cảm biến ức chế cho cơ giáp.
Cô quan sát kỹ hơn, thấy rằng bộ phận ức chế này chia khả năng truyền cảm tỉnh thần của cơ giáp thành ba giai đoạn: giai đoạn một với độ nhạy thấp nhất, giai đoạn hai với độ nhạy trung bình, và giai đoạn ba với độ nhạy cao nhất. Dữ liệu truyền cảm tỉnh thần ở mỗi trạng thái sẽ có sự khác biệt rõ rệt.
Đối với những binh sĩ điều khiển cơ giáp thông thường, thiết kế này hoàn toàn không cần thiết.
Người ta còn lo lắng không đồng bộ đủ với cơ giáp, sao lại có người muốn giảm sự đồng bộ giữa mình và cơ giáp, thậm chí dùng cơ giáp để hạn chế tỉnh thần lực của chính mình?
[Trương Phát Tài: Bộ phận ức chế này cậu làm cho ai?]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Đừng quan tâm tôi làm cho ai, tôi chỉ muốn nghe ý kiến của cậu. Cậu nghĩ bộ phận ức chế này có khả thi không?]
Bạch Sa suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Còn tùy cậu định dùng trên loại cơ giáp nào. ]
[Việc hạn chế truyền cảm tỉnh thần là một vấn đề rất phức tạp, chỉ có thể thực hiện được với những hệ thống ở cấp độ rất cao. ]
Chẳng hạn, trong thực chiến, một binh sĩ điều khiển cơ giáp cấp A có thể hạn chế cảm giác của cơ giáp cấp B, cấp B lại có thể làm điều tương tự với cấp C. Nguyên tắc này áp dụng trên cơ giáp cũng tương tự. Cậu ta im lặng một lúc rồi trả lời: [Ý cậu là bộ phận cảm biến ức chế này không hiệu quả với những người có tỉnh thần lực cấp cao hơn tôi?]
Bạch Sa đáp: [Khó nói lắm. ]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: ... ]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Tôi hiểu rồi. ]
Không hiểu sao, Bạch Sa cảm thấy cậu ta dường như đang rất thất vọng.
[Trương Phát Tài: Tại sao cậu lại muốn thiết kế một bộ phận cảm biến ức chế như thế này?]
Sau một lúc, Tinh Ảnh Phúc Châu mới trả lời chậm rãi.
[Cậu từng nghe đến "siêu cảm" chưa?]
Ngón tay Bạch Sa khẽ động, cô trả lời nhanh: "Chưa."
Cậu ta nói: ["Siêu cảm" là trạng thái tỉnh thần lực hoạt động đến cực hạn. Nó là một vũ khí mạnh mẽ, nhưng cũng rất khó kiểm soát, thường gây tổn thương cho chính người sử dụng và cơ giáp. Cấp độ tỉnh thần lực càng cao, trạng thái "siêu cảm" càng khó kiểm soát. Tôi muốn dùng khả năng ức chế của cơ giáp để giảm thiểu tác động của "siêu cảm", giữ cho nó nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được. ]
Bạch Sa lật người, trả lời.
[Trương Phát Tài: Vậy "siêu cảm” chính là sự bùng nổ tỉnh thần lực, và cậu muốn dùng bộ phận ức chế này để khiến người bị bùng nổ tỉnh thần lực vừa có được sự gia tăng sức mạnh, vừa không mất kiểm soát?]
[Trương Phát Tài Vừa muốn người ta cuồng hóa, lại muốn họ không bị thương, cậu không thấy điều này hơi quá đáng sao?]
[Trương Phát Tài: Cách tốt nhất là đừng sử dụng "siêu cảm". Nếu không phải trong tình thế sống chết, chắc chẳng ai làm chuyện này, đúng không?]
Tỉnh Ảnh Phúc Châu trả lời nhanh: [Tôi đã nói rồi, tỉnh thần lực càng cao, "siêu cảm" càng khó kiểm soát. Nhưng nếu có ai đó sở hữu tỉnh thân lực siêu cấp, chỉ cân vào cơ giáp là lập tức bị đẩy vào trạng thái "siêu cảm” thì sao?]
Thông thường, tỉnh thần lực của con người luôn ổn định như nước, nhưng khi điều khiển cơ giáp, tỉnh thần lực sẽ bị kích thích và đạt đến trạng thái hưng phấn. Đây là điều không thể tránh khỏi - không ai chiến đấu mà giữ được tâm trí hoàn toàn bình thản.
[Trương Phát Tài: Vậy thì để anh ta đừng điều khiển cơ giáp nữa. ]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận