[Tinh Ảnh Phúc Châu: ... ]
[Trương Phát Tài: Đùa thôi mà. ]
[Trương Phát Tài: Nếu tỉnh thần lực của một người cao đến mức đó, cơ giáp của họ dễ bị mất kiểm soát. Có lẽ là do hiện tượng cộng hưởng giữa tỉnh thần lực và cơ giáp. |
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Cộng hưởng?]
[Trương Phát Tài: Rất đơn giản, giả sử tỉnh thần lực chảy trong cơ giáp giống như dòng nước. Trong các rãnh hẹp, dòng nước dễ bị tắc nghẽn. Lượng tỉnh thần lực dư thừa có thể gây cộng hưởng ở các bộ phận của cơ giáp, dẫn đến việc cơ giáp bị lỗi. Trường hợp này chỉ có thể giải quyết bằng cách chế tạo một cơ giáp dành riêng cho anh ta. Nếu tỉnh thần lực của người đó và cơ giáp phù hợp hoàn hảo, có lẽ sẽ không xảy ra cộng hưởng. ]
Trong Liên Bang, các binh lính cơ giáp cấp cao thường sử dụng cơ giáp tùy chỉnh. Tiêu chuẩn để được coi là "cấp cao" thường từ cấp Siêu A đến cấp S. Những người thuộc cấp A bình thường nếu có đủ tiền có thể tự bỏ ra để làm cơ giáp tùy chỉnh, nhưng chi phí này sẽ không được quân đội chỉ trả. Quân đội chỉ chế tạo cơ giáp riêng cho những nhân tài xuất sắc cấp Siêu A. Còn cấp S hiếm hoi thì khỏi phải bàn, luôn có một đội ngũ chuyên trách hỗ trợ họ, và việc họ phải lo chỉ là chọn kỹ sư cơ giáp nào để làm việc cùng.
[Trương Phát Tài: Dù sao thì cậu cứ thử tìm một kỹ sư cơ giáp giỏi để giải quyết vấn đề này đi. ]
Lần này, đối phương im lặng khá lâu. Đến mức khi Bạch Sa sắp ôm máy tính ngủ quên, Tinh Ảnh Phúc Châu mới như thể rớt mạng rồi nhanh chóng quay lại, gửi vài câu mà có thể gọi là lời cảm ơn.
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Cậu nói đúng, tôi quên mất chuyện cộng hưởng. ]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Khi anh ta trở về, tôi sẽ yêu cầu anh ta phối hợp thí nghiệm. Có thể sau này lại phải nhờ đến cậu. ]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Cậu có hứng thú đến tỉnh câu Roden không?]
Bạch Sa không vội trả lời. Máy tính của cô hiển thị có người đang cố gắng xâm nhập vào tín hiệu của cô.
[Trương Phát Tài: Cậu định truy ra địa chỉ của tôi?]
[Trương Phát Tài: Đừng mơ. Tín hiệu của tôi đã qua nhiều lớp chuyển tiếp. Dù cậu có cố gắng điều tra, cũng chỉ ra toàn địa chỉ giả thôi. ]
Bạch Sa ngáp dài. Không có chút tài năng, cô làm sao hòa nhập được vào diễn đàn kỹ sư cơ giáp và trở thành một phần trong đó?
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Tôi không có ý gì khác. Tôi muốn mời cậu làm kỹ sư cơ giáp riêng cho gia đình tôi, nên cần điều tra một chút về lai lịch của cậu. ]
[Tinh Ảnh Phúc Châu: Tôi sẽ không làm gì hại cậu, cũng không ngăn cản cậu vào trường quân đội hay tham gia quân đội. Với sức ảnh hưởng của gia đình tôi, không dám nói sẽ trải đường bằng phẳng cho cậu, nhưng sau này cậu muốn nghiên cứu cơ giáp thế nào, tôi đều có thể cung cấp tài nguyên. Cả hai bên cùng có lợi, không phải tốt sao?]
Cuối cùng, Bạch Sa cũng hiểu tại sao mình không thể tiếp tục nói chuyện với anh chàng này.
Từ khi biết cô không phải người thuộc “nhà họ Bạch” nào đó, trong lòng Tinh Ảnh Phúc Châu, họ đã không còn ở vị trí ngang hàng. Anh ta tùy tiện suy đoán, không ngần ngại xúc phạm cô, tất cả chỉ vì sự khác biệt về thân phận.
Có vẻ như mối quan hệ này thực sự không thể duy trì được nữa.
Tại sao Đế Đô.
Thiếu niên tóc đen được bao quanh bởi các màn hình sáng, đẩy kính lên. Đôi mày sắc sảo và ánh mắt dài hẹp mang lại cho cậu một khí chất vừa lạnh lùng vừa sắc bén. Nhưng đường nét khuôn mặt tỉnh tế của cậu, dưới ánh sáng lạnh, lại như phủ một lớp sương mờ. Cậu chăm chú chỉnh sửa thiết kế bộ phận hạn chế, trong khi bút thiết kế trên tay phải không ngừng xoay tròn trên mặt bàn.
Cậu ta muốn ngẩng đầu lên nhìn thông tin trên máy tính, nhưng lại không làm vậy.
Mặc dù đã đưa ra lời mời gọi, nhưng vẫn cần cho đối phương một chút thời gian để suy nghĩ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận