Anim không nghi ngờ gì, hào hứng hỏi: "Có thưởng không?"
"Có." Homan cười ha hả: "Thưởng không ít đâu."
Bạch Sa sợ Anim sẽ tiếp tục hỏi những câu như hội nghị diễn ra ở đâu, liền định đổi chủ đề ngay. Nhưng Tĩnh Di khẽ nhíu mày: "Nếu nguyện vọng của cậu là kỹ sư cơ giáp, thì đừng suốt ngày lảng vảng trong giới thợ máy nữa."
"Học nhiều kỹ năng đâu có thừa." Bạch Sa cười gượng đáp.
Sau đó, câu chuyện của họ lại chuyển sang sự khác biệt giữa kỹ sư cơ giáp và thợ máy.
Khi trở về viện Từ Dục, ăn tối xong, Homan và Bạch Sa xách hành lý rời đi.
Họ không đi bằng phi thuyền, thậm chí Homan còn yêu cầu Bạch Sa để máy tính lại viện Từ Dục.
Họ đi xe buýt công cộng đến một khu phố lạ. Lúc này trời đã tối hẳn, trên đường có đủ loại người qua lại. Homan dẫn Bạch Sa rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng vào một con hẻm tối. Sau đó, ông lục lọi trong thùng rác ở góc hẻm và lấy ra một chiếc cặp da đen đã được chuẩn bị sẵn, ném cho Bạch Sa.
Bên trong là một bộ quân áo nam, một chiếc máy tính cũ và một thứ giống như kẹp tai. Bạch Sa nhẹ nhàng gắn chiếc kẹp lên tai trái. Sau cảm giác như kim châm của dòng điện, những ánh sáng như dòng chảy tràn ra bề mặt da cô. Cô cảm thấy mặt mình như được phủ lên một lớp màng mỏng nhẹ.
Soi vào tấm kính ven đường, gương mặt của cô đã hoàn toàn thay đổi - giờ đây là gương mặt của một cậu thiếu niên bình thường.
"Mặc đồ vào." Homan nói: "Lục túi áo khoác xem.”
Bạch Sa thay xong áo khoác, thò tay vào túi và lấy ra một tấm vé tàu vũ trụ.
Giờ khởi hành là 11 giờ tối nay. Điểm đến là... tỉnh cầu Hanba. Tinh cầu Hanba?
Khi cái tên này lóe lên trong đầu, phản ứng đầu tiên của Bạch Sa là: "Tinh câu Hanba không phải chiến trường tiền tuyến sao?"
"Đúng vậy." Homan cười để lộ hàm răng trắng, ánh mắt lộ rõ sự phấn khích như một con thú chuẩn bị săn mồi trong lãnh địa: "Chính là chiến trường tiền tuyến. Thây muốn em tận mắt chứng kiến - thế nào mới gọi là chiến trường thực sự."
Chiến trường tiền tuyến là nơi quân đội Liên Bang chặn đứng sóng côn trùng.
Các tinh cầu biên giới rất rộng lớn. Theo mức độ an toàn, khu vực nguy hiểm nhất là chiến trường tiền tuyến; tiếp đó là khu đệm, như tỉnh cầu Lancelot; và cuối cùng là khu vực trung tâm, chẳng hạn như tỉnh cầu Roden phồn hoa.
Bạch Sa đã sống yên ổn ở viện Từ Dục suốt năm năm. Nhưng ở tiền tuyến, mỗi ngày đều có những trận chiến lớn nhỏ. Đôi khi, một vài tỉnh cầu thuộc địa nhỏ thậm chí bị hủy diệt hoàn toàn bởi sóng côn trùng. Nghĩ lại, Bạch Sa thấy mình may mắn khi rơi xuống tỉnh cầu Lancelot. Dù nghèo nhưng ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
"Em có biết tại sao quân đội chú trọng đến những người có tỉnh thần lực cao không? Không chỉ vì họ có thể chế tạo cơ giáp, điều khiển cơ giáp. Quan trọng nhất là, những người sở hữu tinh thần lực chính là thiên địch của côn trùng tỉnh cầu." Homan nói: "Nói cách khác, chỉ cần gặp côn trùng, em chắc chắn sẽ biết mình có tinh thần lực hay không.”
Thực ra, Bạch Sa cũng rất tò mò về điều này.
Trên diễn đàn kỹ sư cơ giáp, cô từng thấy rất nhiều lý thuyết liên quan đến tinh thần lực. Họ nói rằng cấp độ tinh thần lực của một kỹ sư cơ giáp quyết định giới hạn thuộc tính của cơ giáp. Một kỹ sư cơ giáp cấp thấp không thể xử lý được các linh kiện và thiết kế của cơ giáp cấp cao. Theo logic đó, mấy hôm trước cô đã tháo rời một khẩu pháo cơ giáp cấp C, vậy tinh thần lực của cô ít nhất cũng phải trên cấp C.
Vấn đề là, cô từng xem qua thiết kế của cơ giáp cấp B, thậm chí cấp A. Những thiết kế này có giới hạn cảm nhận, nhưng cô vẫn có thể chỉnh sửa chúng một cách dễ dàng. Thậm chí, cô không cảm thấy có bất kỳ sự khác biệt đặc biệt nào - tất cả đều trôi chảy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận