Khu vực của họ là ghế ngồi, không có giường để nghỉ ngơi, nhưng vẫn còn nhiều chỗ trống. Họ nằm dài trên mấy ghế trống, dùng hành lý kê dưới cổ, và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tiếng ngáy vang lên không ngớt.
Bạch Sa: "..."
Cô quay đầu, nhìn qua cửa sổ tròn nhỏ ngắm biển sao mênh mông bên ngoài. Tàu vũ trụ khá lớn, tốc độ hành trình cũng rất nhanh, nhưng giữa vũ trụ vô tận này, nó chỉ như một đốm sáng nhỏ di chuyển từ nguồn sáng này đến nguồn sáng khác. Nếu không có mục tiêu rõ ràng, họ sẽ dễ dàng lạc lối trong đại dương sao này.
Ba tiếng sau, Bạch Sa tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, và đã có thể nhìn thấy tỉnh câu Hanba từ xa.
Đó là một hành tỉnh được bao phủ bởi sắc xanh thẫm và trắng xám, rìa của nó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Bão tố và các dòng vật chất trôi nổi quanh hành tỉnh như một dải ruy băng phát sáng dài bất tận.
"Tinh cầu Hanba có khí hậu khắc nghiệt hơn tỉnh cầu Lancelot nhiều. Thường xuyên có bão lớn, tuyết rơi ban ngày, và nhiệt độ đột ngột giảm xuống điểm đóng băng." Homan thấy Bạch Sa đã tỉnh, liền vui vẻ giải thích: "Nhưng quân đội sẽ cung cấp đồ bảo hộ và vũ khí cho lính đánh thuê.”
"Miễn là vượt qua bài kiểm tra dành cho lính đánh thuê." Một người đàn ông gầy gò, đầu để kiểu mào gà, mặc áo khoác da đen, nhếch mép cười với họ: "Ông anh, dẫn theo nhóc con lông bông này ra chiến trường, ông nghĩ gì thế? Ông làm lính đánh thuê hay làm bảo mẫu đây?"
Gã đàn ông trông có vẻ gian xảo và khôn lỏi, nhưng vừa mở miệng đã khiêu khích Homan và Bạch Sa.
Bạch Sa không khỏi tự hỏi: "Trông chúng ta dễ bị bắt nạt đến thế sao?"
Homan: "Chẳng phải vì em còn nhỏ, người thấp, gầy như cây sậy sao?" Bạch Sa: "Là lỗi của em? Thầy cũng đâu có cơ bắp hơn người khác."
Homan: "Làm lính đâu thể chỉ nhìn cơ bắp được."
Hai người nói qua nói lại, hoàn toàn phớt lờ gã mào gà. Gã ta nhếch mép, sắc mặt khó coi, định lên tiếng thêm thì thấy Homan và Bạch Sa bỗng quay lại nhìn chằm chằm vào gã.
"Thầy sẽ dạy em nguyên tắc đầu tiên." Homan nói với Bạch Sa: "Lính đánh thuê giải quyết mâu thuẫn bằng cách của lính đánh thuê."
Bạch Sa nhướn mày: “Mong được chỉ giáo."
Hai phút sau, gã mào gà nằm dài trên sàn, mắt lộn trắng, tay chân co giật, trong khi tất cả đồ có giá trị trên người gã đã bị lột sạch.
Các hành khách còn lại trong khoang chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi như không thấy gì. Một số người thậm chí còn lộ rõ vẻ khinh miệt.
"“Dám khiêu khích người khác thì phải chịu hậu quả." Homan cầm cái ví rỗng của gã, cúi xuống vỗ mặt gã: "Lần này coi như bài học nhớ đời, nhé?”
Gã mào gà rên rỉ yếu ớt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Chẳng mấy chốc, tàu vũ trụ đến nơi. Mọi người lần lượt thu dọn đồ đạc và rời khỏi khoang tàu. Có lẽ vì tỉnh cầu Hanba thực sự đang cần nhân lực, điểm tuyển dụng lính đánh thuê được đặt ngay bên ngoài cảng hàng không. Danh tính giả mà Homan chuẩn bị cho Bạch Sa ghi rằng cô vừa đủ 14 tuổi — đúng với tiêu chuẩn tối thiểu để trở thành lính đánh thuê.
Homan dẫn Bạch Sa điền đơn, ký giấy tờ, tất cả rất thành thạo. Các thỏa thuận không có gì mới mẻ, vẫn là kiểu: "Chiến trường không có mắt, sống chết tại trời. Nếu không may tử vong tại tỉnh cầu Hanba, gia đình bạn sẽ được nhận một khoản tiền bồi thường — nhưng chỉ có 2. 000 tinh tệ, không hơn.”
Hơn nữa, khi điền đơn, họ còn phải ghi rõ số tài khoản của người thân (để chính phủ chuyển khoản bồi thường nếu họ chết). Đây là một mục bắt buộc.
Đến vòng này, Bạch Sa bắt đầu gặp khó khăn.
Cô đưa tờ khai cho Homan. Homan vung tay ghi một dãy số lên đó, sau đó trả lại. Nhìn xuống, Bạch Sa nhận ra trên tờ khai là tài khoản tiết kiệm cá nhân của Homan.
Bạch Sa: "..."
Tên khốn này!
Nhưng tờ khai đã điền xong, Bạch Sa cũng không muốn phải lấy một tờ khác và điền lại từ đầu, quá tốn thời gian.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận