Bạch Sa nói lời cảm ơn, người kiểm tra đưa cho cô một con chip định vị dành riêng cho lính đánh thuê, yêu cầu cô gắn vào máy tính cá nhân, sau đó phát cho cô một bộ đồ bảo hộ và dặn một người lính dẫn cô đến kho vũ khí để chọn vũ khí phù hợp.
Kho vũ khí có rất nhiều loại vũ khí đa dạng. Bạch Sa chọn một con dao năng lượng gắn ở chân và một khẩu súng laser.
"Lính đánh thuê có nhiệm vụ dọn dẹp chiến trường, thu thập bất kỳ phần xác côn trùng nào có thể sử dụng. Tiền thưởng cuối cùng phần lớn dựa trên số lượng xác côn trùng các cậu thu được. Tốt nhất cậu nên đi theo một người có kinh nghiệm để học cách nhận biết bộ phận nào trên côn trùng có giá trị cao, thường thì sẽ nắm bắt nhanh thôi. Người lính dẫn cô đi chọn vũ khí nói: "Quân đội sẽ quét sạch phần lớn côn trùng trước khi để các cậu vào khu chiến sự. Nhưng chiến trường rất hỗn loạn, luôn có những con lọt lưới. Khi gặp côn trùng cấp thấp, các cậu phải đủ khả năng tự vệ. Nhưng nếu gặp côn trùng cấp cao, nhớ gọi cứu trợ ngay."
Chip định vị mà Bạch Sa vừa gắn vào máy tính có tính năng gọi cứu trợ khẩn cấp chỉ bằng một nút bấm. "Nhưng làm sao chúng tôi phân biệt được côn trùng cấp cao với cấp thấp?" Bạch Sa ngẩng lên hỏi.
"Nhìn vào mức độ thương vong của đội." Người lính nói lạnh lùng: "Người chết càng nhiều, chắc chắn là côn trùng càng cấp cao."
Bạch Sa: "..."
Người lính hắng giọng: "Khụ khụ, đùa thôi. Côn trùng cấp cao chắc chắn không lọt qua mạng cảm biến của quân đội đâu. Cứ yên tâm."
Nói xong, người lính chào Bạch Sa theo kiểu quân đội rồi rời đi.
Homan xuất hiện, trên vai vác một khẩu súng trường bắn tỉa, tiến đến bên cạnh cô.
"Không ngờ đấy, em lại được chọn con dao năng lượng. Thầy chỉ được cấp dao nhiệt thôi." Homan nói.
Ông đã mặc bộ đồ bảo hộ. Chất liệu của nó vừa bền vừa dày, bề mặt phủ một lớp vật liệu hóa học mà dao thường không thể cắt qua. Bộ đồ này chống rách, chịu nhiệt độ cao và thấp, thậm chí có khả năng ngăn chặn một số loại ô nhiễm sinh học. Tuy nhiên, bộ đồ liên thân này phần nào làm giảm sự linh hoạt trong di chuyển.
Bạch Sa cũng mặc bộ đồ bảo hộ. Ngay cả cỡ nhỏ nhất cũng hơi rộng so với cô. Khi cô đeo kính bảo hộ và mũ bảo hiểm vào, trông cô chẳng khác nào một chú Minion nhỏ.
Homan dường như không nhịn được, bật cười "phì" một tiếng.
Bỏ qua tiếng cười của Homan, Bạch Sa tập trung nghiên cứu khẩu súng laser trong tay. Cô nhận thấy nó có hai chế độ: chế độ tấn công trực tiếp và chế độ bẫy. Chế độ bẫy bắn ra một lưới điện từ để trói con mồi, nhưng thời gian trói chỉ kéo dài tám giây và tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Những vũ khí như súng laser mà hết năng lượng thì chỉ còn là đống phế liệu. Cô phải tính toán kỹ lưỡng để sử dụng tiết kiệm. Tất nhiên, khẩu súng bắn tỉa của Homan cũng vậy, số lượng đạn do quân đội cung cấp có hạn, hết thì phải tự bỏ tiền túi mua.
Nửa tiếng sau, ánh sáng ban mai ló dạng.
Không giống như bầu trời rực rỡ ánh sáng tím của tỉnh cầu Lancelot, ánh sáng buổi sáng trên tỉnh cầu Hanba trong vắt, lạnh lẽo và sáng rực, như một lưỡi dao sắc bén xé toạc bóng tối trên đường chân trời.
Ánh sáng dần chiếu xuống họ, nhưng xung quanh vẫn chẳng có dấu hiệu nào ấm lên. Bạch Sa nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhấc chân thử... thậm chí cô cảm thấy mặt đất dưới chân mình trở nên cứng lạnh hơn.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, Bạch Sa nhận thấy thính giác của mình trở nên nhạy bén hơn. Cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng thì thâm của những lính đánh thuê ở xa.
"Sao lâu thế này?"
"Không rõ, nghe nói là cơn bão côn trùng sắp đến. Hai ngày qua số lượng côn trùng tăng rõ rệt so với mọi năm, quân đội phải mất thêm thời gian để dọn dẹp. Nhiệm vụ chưa hủy thì cứ đợi thôi."
Thời gian ban ngày ở tỉnh cầu Hanba chỉ kéo dài bốn tiếng. Lính đánh thuê trong trại nghỉ ngơi, chờ lệnh từ lúc bình minh đến hoàng hôn. Một vài người mất kiên nhẫn cởi nửa bộ đồ bảo hộ, buộc phần trên quanh eo, cởi trần ngồi thành nhóm hút thuốc, chơi bài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận