Homan nhìn dấu vết trên mặt đất, nói: "Cửa này bị người ta phá ra."
Ông cúi đầu xem lại máy tính, xác nhận dấu hiệu cấp B vẫn còn, rồi ngẩng đầu ra hiệu cho Bạch Sa.
Bạch Sa cầm súng, khom người đi qua cửa hẹp đó.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào tường, đi thêm vài bước, phía trước bắt đầu xuất hiện nguồn sáng yếu ớt. Khi cô hoàn toàn bước ra khỏi đường hầm, ngẩng đầu lên, trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Cô nhìn thấy một hầm ngầm hình tổ ong. Phía trên cao có một mái vòm khổng lồ có thể di chuyển được.
Mái vòm bằng thép này đã hoen gỉ, chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt chiếu xuống. Trên vách đá có vô số hốc vuông, bên trong lắp đặt nhiều cần cẩu.
Những chiếc cầu đá mỏng manh giăng mắc khắp nơi như mạng nhện, nối các khu vực trong hầm ngâm.
Đặc biệt, giữa không trung là một quả cầu kim loại khổng lồ phát sáng màu bạc — như một mặt trăng làm bằng kim loại, tỏa ra hào quang mờ ảo.
"Đó là "mặt trăng kim loại” được giữ bằng trường từ lực." Homan bước đến sau lưng Bạch Sa, nói khẽ: "Người dân Hanba đã tạo ra mặt trăng này cho chính mình. Chất liệu của nó rất đặc biệt, chỉ cần nạp điện từ là có thể trôi nổi trong 30 năm.”
Mặt trăng chưa rơi xuống, nhưng con người từng sinh sống nơi đây đã biến mất hoàn toàn.
Bạch Sa định bước lên vài bước để quan sát kỹ hơn quả cầu, thì đột nhiên, từ đâu đó, một xúc tu trắng toát vươn ra, quất thẳng vào mặt côi
"Tránh ra!" Homan hét lớn, khẩu súng bắn tỉa trong tay ông phóng ra hai viên đạn, lập tức xé tan xúc tu.
Bạch Sa giật lùi lại vài bước, theo phản xạ rút dao cắt hết những mẩu xúc tu còn bám trên bộ đồ bảo hộ.
Ngẩng đầu lên, Bạch Sa nhìn thấy một sinh vật nửa trên giống bạch tuộc, nửa dưới giống sứa, với làn da màu xám trắng, đang bò ra từ một hang động nhỏ trên tường hầm.
Nó di chuyển dọc theo bức tường của hầm ngâm, những xúc tu dài thượt bên dưới lơ lửng, trông giống như đang bơi trong nước.
"Đây là côn trùng cấp AI"
Homan hét lớn: "Thầy sẽ thu hút sự chú ý của nó, em lập tức yêu cầu quân đội trợ giúp!”
Bạch Sa cúi đầu nhìn máy tính: "Không có tín hiệu nữa rồi!"
"Con quái này còn có thể che chắn tín hiệu máy tính..."
Homan nghiến răng, ánh mắt ông trở nên kiên quyết, toàn bộ cơ thể như một con sư tử bất chợt thức tỉnh.
"Đi theo thầy."
Ông nói.
Ông vác khẩu súng bắn tỉa, nhảy qua vài bước ra khỏi hang động, trượt xuống một đoạn trên vách đá dốc gần như thẳng đứng, rồi vươn tay bám vào thanh ngang của một chiếc cần cẩu gần đó.
Bạch Sa theo sát phía sau. Họ vừa bắn vào con quái vừa chạy dọc theo thanh ngang đến buồng điều khiển của cần cẩu, rồi khóa cửa buồng lại.
Buồng điều khiển là một không gian kín, chắc chắn an toàn hơn so với đứng ở lối vào hang động. Các xúc tu của quái vật rất linh hoạt, kể cả khi họ trốn vào đường hầm cũng dễ dàng bị tóm lại.
Tốt hơn là cố thủ trong buồng điều khiển — nơi mà quái vật muốn bắt được họ thì phải "mở nắp hộp" mới được.
"Em trốn ở đây, đừng ra ngoài."
Homan nhìn Bạch Sa với ánh mắt kiên định: "Thây sẽ ra ngoài đối phó với nó.”
"Con quái này cũng là côn trùng tỉnh tú sao?”
Bạch Sa hỏi, không tin vào mắt mình.
“Thật ra, những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là hình dạng bên ngoài của côn trùng tỉnh tú."
Homan nhanh chóng nạp đạn vào khẩu súng bắn tỉa, giải thích: "Chúng mỗi khi chinh phục một hành tỉnh đều hấp thụ gene của sinh vật bản địa để biến đổi, tạo ra những hình dạng kỳ lạ. Côn trùng tinh tú có thể là rắn mọc chân, báo có sừng tê giác, cá biết bay... Tóm lại, hình dạng của chúng không có giới hạn nào cả."
Bạch Sa cười nhạt: "Nghe có vẻ như chúng chẳng có tiêu chuẩn hình dạng gì cả."
"Đúng vậy."
Homan bất ngờ mỉm cười: "Nhưng em có biết điều gì thú vị không? Chúng không thể hấp thụ gene con người. Điều đó có nghĩa là, trong vô thức, loài người đã tiến hóa thành thiên địch của chúng. Vì vậy, cuộc chiến giữa hai loài chúng ta như một định mệnh — không đội trời chung.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận