Nguyên lý đẳng sau sóng côn trùng thực chất là mùa sinh sản của chúng, khi cần lượng lớn dinh dưỡng để duy trì.
"Sử dụng máy dò sinh mệnh tìm kiếm lại lần nữa." Thiếu niên ra lệnh.
Binh sĩ nhận lệnh tiếp tục tìm kiếm. Ngay lúc này, một tin nhắn ẩn danh bất ngờ xuất hiện trên thiết bị đầu cuối của Bạch Sa:
[Thầy chạy trước đây, chờ em ở cảng hàng không tỉnh cầu Hanba. ]
Bạch Sa: "..."
Chỉ nhìn tin nhắn cũng biết là của Homan gửi.
Cô nghỉ ngờ nghiêm trọng rằng danh tính thực sự của Homan là một kẻ buôn lậu hoặc hải tặc liên hành tinh khét tiếng, nếu không, tại sao ông lại sợ quân đội như chuột sợ mèo?
Nghiến răng, Bạch Sa ngẩng đầu, tình cờ nhìn thấy thiếu niên kia đang kiểm tra xác côn trùng cấp A.
Vết tích trên xác không thể giả mạo. Lớp chắn tinh thần lực của côn trùng bị phá hủy bởi đạn bắn tỉa, trong khi trên tay Bạch Sa lại là khẩu súng laser. Điều này không đáng ngại lắm, nhưng chuyện cô dùng hai phát súng để bắn trúng hai trái tim còn lại của côn trùng với độ chính xác tuyệt đối lại có phần đáng ngờ.
"Con côn trùng tỉnh tú sao này là ai bắn hạ vậy?" Thiếu niên hỏi.
"Là ông chú lính đánh thuê vừa được các cậu khiêng đi." Bạch Sa quyết định đổ hết trách nhiệm lên đầu Homan: "Ông ấy cũng không nói với tôi đây là côn trùng tỉnh tú sao cấp A, chỉ là sau khi dùng súng bắn tỉa làm nó bị thương nặng thì hết đạn, nên nhờ tôi bồi thêm hai phát laser."
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như nước thu, đôi lông mày nhẹ nhíu: "Là tự cậu bắn à?"
Kể từ khi xuyên không, Bạch Sa chủ yếu gặp những khuôn mặt lai, hiếm khi gặp được người có vẻ ngoài đậm chất Hoa Hạ, lại còn đẹp đến mức khiến người khác nghẹn lời, khiến cô nhất thời ngẩn ra: "Hả? À, đúng, là tôi bắn."
Thiếu niên: "..."
Bạch Sa: "À không, là ông chú đó chỉ cho tôi vị trí cụ thể, sau đó bảo tôi bắn thêm."
Bạch Sa biết, điều cậu ta muốn hỏi là với tỉnh thần lực của cô liệu có thể chính xác tìm ra điểm yếu của côn trùng tỉnh tú sao cấp A hay không. Nhưng Bạch Sa đã quyết định giả ngốc, thì sẽ giả ngốc đến cùng.
"Kỹ năng bắn của cậu chuẩn đến vậy sao?" Thiếu niên lạnh nhạt đánh giá cô. Bạch Sa khẽ cười, bắt chước dáng vẻ của Anim, giơ ngón tay cái: "Loại bắn trúng ngay chỗ chỉ định ấy."
Thiếu niên thật sự muốn kiểm chứng. Cậu ta chỉ vào một tảng đá có màu khác trên vách đá, yêu cầu Bạch Sa bắn xuống. Bạch Sa không chút do dự làm theo, một phát laser bắn ra, viên đá rơi xuống đất, chứng minh cô thực sự có khả năng bách phát bách trúng.
Tuy nhiên, sau khi chứng minh xong, đối phương dường như mất hứng thú với cô, hoàn toàn coi cô như người vô hình.
Bạch Sa thở phào nhẹ nhõm, đang định tìm cớ rời đi thì nghe thấy một binh lính cấp dưới của thiếu niên quay lại báo cáo.
"Máy dò phát hiện có phản ứng sinh vật sống."
Người lính nói: "Nhưng theo tọa độ, nó nằm sâu hơn trong hang động."
Bản đồ cho thấy bên trong căn cứ ngầm này vẫn còn một số đường hầm dẫn đến mỏ.
Thiếu niên ra lệnh: "Tiếp tục tiến lên.”
Cậu ta không nói sẽ xử lý Bạch Sa thế nào, nên các binh lính đành dẫn cô tiến sâu hơn vào căn cứ. Họ xếp thành hàng, chậm rãi tiến vào đường hầm tối đen như vực sâu, thiếu niên đi đầu dẫn đường, còn Bạch Sa bị đặt ở giữa đội hình.
Bạch Sa lưu luyến quay lại nhìn cơ giáp bạc phía sau: "Chỉ huy các anh không thu hồi cơ giáp à?"
"Thu hồi gì chứ, không gian hẹp thế này, cơ giáp cũng không phát huy được."
Một binh lính trẻ phía sau Bạch Sa nói: "Hơn nữa cơ giáp nặng mấy tấn, chẳng lẽ tự mọc cánh mà bay đi được? Cứ để nó ở đó thôi."
Bạch Sa: “Không sợ bị người khác lái đi à?"
Binh lính: “Ai mà lái được cơ giáp cấp S ở đây, cậu hay tôi? Hơn nữa ai dám trộm cơ giáp của thượng úy chúng tôi, chắc chán sống rồi!"
Bạch Sa: ”..."
Cũng đúng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận