Thiếu niên: "..."
Bạch Sa lại leo lên một phi thuyền khác. Nhưng lần này, cô quay ra nhanh hơn, trong tay ôm theo một đống linh kiện linh tỉnh.
Thiếu niên: "..."
Cậu ta hít sâu một hơi, vừa dồn toàn lực đối phó với côn trùng ma, vừa hét lớn: "Sao cậu còn chưa đi?"
Vì khoảng cách quá xa, cậu ta không nhìn rõ Bạch Sa đang làm gì trên mặt đất.
Chỉ thấy cô đang gõ đập gì đó, sau đó lại tháo dỡ thêm một chiếc phi thuyền, cuối cùng lắp ráp thành một thứ giống như khẩu pháo. Thiếu niên nhìn kỹ, nhận ra khẩu pháo đó chính là bộ đẩy lửa của phi thuyền!
"Côn trùng tỉnh tú sao chắc chắn sợ lửa chứ nhỉ!"
Bạch Sa lau mồ hôi trên cổ, hô lớn: "Dùng súng phun lửa mà tấn công nó!"
Thiếu niên không nói lời nào, lặng lẽ điều khiển cơ giáp lao đến, nâng khẩu pháo tự chế của Bạch Sa lên vai. Với một cú lộn người, cậu tránh đòn quét đuôi của côn trùng và nhấn nút khai hỏa.
Một luồng lửa mạnh mẽ phun ra từ nòng pháo, lực giật khiến cơ giáp lùi lại một chút. Côn trùng Ảo Ảnh rít lên đau đớn, thân thể bị cháy xém thành những vết thương lớn.
Nó quay đầu lao tới cơ giáp, há to miệng cắn mạnh, nhưng cơ giáp đã nhanh chóng lộn nhào, súng vẫn trong tay. Tuy nhiên, trong lúc trên không, cơ giáp bất ngờ bị đuôi của con côn trùng — vốn đang tàng hình — quét mạnh, đập vào vách đá, tạo nên một cơn mưa đá vụn và bụi mù.
Chiếc cơ giáp bạc trắng va chạm mạnh với vách đá. Dù không bị mất tay chân hay hư hỏng nặng về năng lượng, nó lại xuất hiện tình trạng bất thường, như thể điều khiển bị lỗi.
Bạch Sa từ xa nhìn thấy cảnh đó, trong lòng dâng lên một dự cảm. Cô hét lớn với cơ giáp: "Khẩu pháo đó cũng là một quả bom! Cậu chờ cơ hội quăng nó đi, tôi sẽ kích nổ. Nhưng để tôi dùng hết năng lượng còn lại đã."
Hai phát bắn tiếp theo sẽ rút cạn toàn bộ năng lượng của cô.
Cơ giáp dừng lại trong hai giây, sau đó nhặt thanh kiếm dài dưới đất và lao về phía côn trùng. Thanh kiếm đâm thẳng vào thân thể khổng lồ của nó. Côn trùng quẳn quại dữ dội, khiến cơ giáp bị hất văng vào trạng thái không trọng lực. Lợi dụng cơ hội, cơ giáp kích hoạt chế độ bay, lao lên không trung, rồi ném khẩu pháo của Bạch Sa đi.
Bạch Sa đứng trên bệ đá của pháo đài ngầm, giơ súng lên, tập trung toàn bộ sự chú ý vào mục tiêu duy nhất. Cô cảm thấy tầm nhìn của mình trở nên cực kỳ sắc nét, như thể một sức mạnh nào đó trong cơ thể đang trỗi dậy...
"Đùng!"
Viên đạn laser bay ra, tạo nên một vụ nổ chói lòa và cơn sóng nhiệt quét qua khu vực. Nhưng dường như Bạch Sa không bị ảnh hưởng chút nào, giống như cô đang ở một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Trong khoảnh khắc ấy, cô ngỡ như nghe thấy tiếng chim hót vang vọng bên tai.
Bạch Sa chớp mắt, thoáng nghĩ liệu mình có đang ảo giác không.
Vụ nổ khổng lồ khiến toàn bộ pháo đài ngầm rung chuyển dữ dội. Đất đá trên vách hang rạn nứt, chuẩn bị sụp đổ. Bạch Sa nhìn thấy cơ giáp bạc trắng bị sóng xung kích từ vụ nổ hất văng ra xa.
Côn trùng Ảo Ảnh quẳn quại trong biển lửa, mất khả năng tàng hình. Nhưng trong giây phút cuối đời, nó bộc phát bản năng hung hãn, vươn dài cổ ra, ngoạm lấy cơ giáp, muốn nuốt trọn cả thiếu niên lẫn cỗ máy.
Bạch Sa không do dự, giơ súng lên lần nữa, nhắm thẳng vào vật thể lơ lửng trong pháo đài — một "mặt trăng kim loại”.
Viên đạn va chạm với mặt trắng, giống như một ngôi sao băng. Mặt trăng kim loại mất cân bằng từ trường, rơi thẳng xuống.
Và đập trúng xương sống của côn trùng.
Sau trận rung chuyển như động đất, pháo đài ngầm trở lại yên tĩnh.
Tiếng ho nhẹ vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Bạch Sa gạt đống đất đá chắn trước mặt, lảo đảo bước ra. Cô lập tức nhận ra đống đổ nát của cơ giáp bạc trắng.
Cô hít sâu một hơi, đào bới nửa phần còn lại của cơ giáp, dùng hết sức để mở buồng lái, kéo thiếu niên nửa người đầy máu ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận