Nhờ sự hỗ trợ của bộ giáp xương ngoài, Bạch Sa dễ dàng đỡ thiếu niên bất tỉnh lên vai. Tay còn lại, cô cầm những vật liệu còn sót lại từ chiếc phi cơ bị tháo rời, dự định chế tạo thêm một quả bom nhỏ.
Tinh cầu Hanba, một giờ sáng.
Mới chỉ một ngày trôi qua kể từ khi Homan và Bạch Sa đặt chân đến tỉnh cầu này, nhưng trong gần ba mươi tiếng đồng hồ qua, họ hầu như không chợp mắt.
Homan ngồi trên một góc phố gần cảng hàng không tỉnh câu Hanba, liên tục đổ từng ngụm rượu vào miệng. Ông hối hận. Ông không nên vội vã chạy trốn khỏi quân đội đến mức như thế. Đã vài giờ trôi qua, Bạch Sa vẫn chưa tới điểm hẹn, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó. Homan cố gửi tin nhắn vào thiết bị của Bạch Sa, nhưng chẳng khác nào đá chìm đáy biển, không có hồi đáp.
Nhiệt độ tiếp tục giảm, bầu trời xám xịt lác đác tuyết rơi.
Homan quyết định dừng lại việc lo lắng vô ích, quay lại tiền tuyến tìm kiếm.
Đúng lúc này, một bóng người mảnh mai, tập tễnh đi tới — đó là Bạch Sa, đã gỡ bỏ mọi cải trang. Cô ném hết áo khoác, thiết bị, và vũ khí cũ đi. Tóc dài màu xám bạc rối bời, chỉ còn lại một thiếu niên lạ mặt trên vai.
"Thầy... thầy ơi..." Giọng Bạch Sa gần như đứt quãng: "Cứu... em..."
Homan vội vàng đón lấy cả hai người. Thiếu niên toàn thân đầy máu. Ông lập tức hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Người này là ai?"
"Là người em nhặt được trên chiến trường." Bạch Sa thở hổn hển, vẫy tay: "Nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là chúng ta phải rời khỏi tỉnh cầu Hanba ngay lập tức. Nơi này đã xuất hiện côn trùng cấp S§, toàn bộ hành tỉnh sắp bị phong tỏa."
"Côn trùng cấp S?" Homan biến sắc, nhanh chóng hiểu ý Bạch Sa: "Không thể nào. Nếu quân đội phát hiện dấu vết của côn trùng cấp S, lẽ ra cảng hàng không tỉnh câu Hanba đã bị đóng cửa rồi."
"Vì em chưa báo cho họ." Bạch Sa đáp.
Homan: "?”
"Chúng ta cần về nhà nhanh nhất có thể." Bạch Sa mệt mỏi nói: "Em đã để lại tin nhắn trên bộ liên lạc quân sự của họ, nhưng sẽ mất khoảng hai giờ nữa mới gửi đi. Nếu không lên tàu vũ trụ kịp thời, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây... Nhưng người này thì sao, liệu cậu ta có thể lên tàu không?"
"Tại sao không đưa cậu ta vào bệnh viện?" Homan thắc mắc.
"Cậu ta là một đội trưởng của quân đội Liên Bang. Với thương tích thế này, nếu họ kiểm tra danh tính của cậu ta, em chắc chắn sẽ bị giữ lại." Bạch Sa nói.
Homan: ”???”
Khi cả hai còn đang tròn mắt nhìn nhau, thiết bị trên cổ tay Homan bất ngờ reo lên. Người gọi đến là lão Liêu.
Giọng lão Liêu đầy tức giận, như báo hiệu một cơn bão đang dồn nén: "Homan Grace, đồ khốn kiếp! Ông có phải mang học trò của tôi ra chiến trường không? Tôi đã nói rồi, Bạch Sa làm kỹ sư cơ giáp cũng đủ xuất sắc, cô bé không cần chịu những bài kiểm tra tỉnh thần lực khắc nghiệt của ông. Vậy mà ông còn dám dẫn nó lên tiền tuyến? Ông..." "Khụ khụ, thầy ơi." Bạch Sa chen ngang, nở một nụ cười yếu ớt: "Em vẫn ổn. Không sao cả!"
Thấy Bạch Sa, biểu cảm và giọng điệu của lão Liêu lập tức dịu xuống: "Thật sự không sao chứ? Giờ hai người đang ở đâu?"
"Ở tinh cầu Hanba." Bạch Sa đáp.
Lão Liêu nghẹn họng, định tiếp tục mắng, nhưng Bạch Sa nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chúng em sẽ về ngay. Nhưng có chút vấn đề ở cảng hàng không. Em đã mất cải trang và danh tính giả, không thể lên tàu được."
Lão Liêu hít sâu một hơi, cố kiềm chế cơn tức giận, nói với giọng nghiêm nghị: "Tôi có một người bạn ở tỉnh cầu Hanba. Hai người có thể đi nhờ tàu vũ trụ cá nhân của ông ấy để về. Tôi sẽ liên hệ ngay."
Sau nhiều khó khăn, cuối cùng cũng tìm được cách trở về.
Homan và Bạch Sa nhìn nhau, cả hai đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Khi trở lại tỉnh cầu Lancelot, Homan đưa thiếu niên đi xử lý vết thương, để Bạch Sa tự quay về viện Từ Dục.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận