"Thầy nói nghe lạnh lùng quá."
Bạch Sa lẩm bẩm.
"Em chưa từng bị cậu ta làm phiền thì chưa biết thôi! Cứ chăm cậu ta hai ngày là em hiểu ngay."
Homan liếc nhìn cô.
"Tại sao lại là em?”
Bạch Sa nhíu mày. "Em còn phải đi học."
"Người là do em mang về."
Homan bất ngờ ngẩng đầu, đặt tay lên vai cô vỗ mạnh hai cái: "Nên việc đưa cậu ta rời khỏi tỉnh cầu Lancelot cũng là trách nhiệm của em."
"Dùng cách nào cũng được, tốt nhất đừng để cậu ta ở lại tỉnh cầu Lancelot lâu thêm nữa, hiểu không?”
Bạch Sa im lặng. Cô nhận ra, trong mắt Homan, những người của quân đội dường như mang theo một bóng ma tâm lý đặc biệt. Nói là tránh né, không bằng nói là kiêng dè.
Sau đó, Bạch Sa kể lại toàn bộ câu chuyện cô tiêu diệt côn trùng Ảo Ảnh.
"Bây giờ tin đồn về chuyện em 'giết cá' đã lan rộng."
Cô vung tay, vẻ mặt bất lực: "Thế thì chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền, nói thật luôn là em đi chợ hải sản giết cá đi."
Homan: ”...”
"Vận xui đúng là không dứt."
Homan thở dài nặng nề: "Gặp phải côn trùng cấp A đã đủ xui rồi, không ngờ còn đụng phải côn trùng Ảo Ảnh! Dù không phải loại mạnh nhất trong cấp S, nhưng nó hiếm, hành tung bí ẩn, cả hệ tỉnh cầu biên cương này chẳng có mấy người từng thấy nó. Ban đầu thầy nghĩ, nếu chỉ tập trung bảo vệ một mình em, chắc không có vấn đề gì lớn. Không ngờ...
Nói đến đây, ông cười khổ: "Nhưng ít ra chuyến đi này cũng không uống phí. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ ngoài mong đợi. "
Sau cuộc trò chuyện, Homan để lại cho Bạch Sa một địa chỉ, nói rằng vị đội trưởng khó chiều đó hiện đang được sắp xếp ở đó, dặn cô tranh thủ thời gian đến thăm. Riêng Homan còn một đống "công việc hậu cân" cân xử lý, ông bảo Bạch Sa xin nghỉ phép thay mình với bà Joan, vì ông phải rời viện Từ Dục vài ngày.
Homan không lấy chiếc phi thuyền cũ kỹ mà để lại cho Bạch Sa. Cô liền đến gặp bà Joan để xin phép nghỉ, rồi lái phi thuyền theo địa chỉ Homan để lại.
Đó là khu "Phố Sau" nổi tiếng của tỉnh cầu Lancelot, nơi tập trung đủ loại thành phần bất hảo như buôn lậu, tội phạm truy nã, con nghiện... Ở đây, không cần xác nhận danh tính cũng có thể mua được thức ăn, thuốc men, thậm chí cả vũ khí. Đây cũng là nơi lý tưởng để giấu vị đội trưởng kia.
Bạch Sa thường tránh xa những nơi này. Thứ nhất, giao du với đám người không trong sạch dù chỉ vô tình cũng có thể làm xấu hồ sơ của cô, ảnh hưởng đến cơ hội vào quân đội. Thứ hai, giá cả ở khu này cao đến mức đáng sợ.
Homan bằng cách nào đó thuê được một căn nhà nhỏ ở đây, bên ngoài là cửa hàng thuốc lá và rượu đã đóng cửa, nhưng bên trong lại được cải tạo thành không gian sinh hoạt rộng rãi.
Bạch Sa bước qua phòng khách gọn gàng và ấm cúng, cảm thấy nó sạch sẽ, tiện nghi hơn nhiều so với vẻ ngoài cũ kỹ, tôi tàn của cửa hàng.
Phòng ngủ nằm ở tầng hai, là một gác xép nhỏ. Bạch Sa leo lên cầu thang gỗ, mở cửa phòng và thấy thiếu niên đang tỉnh táo.
Cậu ngồi bên mép giường, đôi mắt lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ nhỏ, ngắm nhìn dòng người qua lại trên con đường sau nhà. Gương mặt thanh tú của cậu mang vẻ bình thản, toát lên khí chất lạnh lùng.
"Khụ khụ."
Bạch Sa hắng giọng: "Tôi nghe... tôi nghe người ta nói, cậu không muốn rời khỏi tỉnh cầu Lancelot để điều trị, tại sao?"
Thiếu niên quay đầu lại, gương mặt tỉnh xảo tràn đầy vẻ thờ ơ, nhìn cô và hỏi: "Cô là ai?"
Bạch Sa: "..." Không hiểu vì sao, cơn tức của Bạch Sa bùng lên.
"Cậu hỏi tôi là ai?" Bạch Sa hạ giọng, cố gắng kiềm chế sự giận dữ trong giọng nói: "Nếu không phải vì cứu cậu mà ở lại trong hang động ấy, tôi có cần phải chịu cảnh hôi hám này không?"
Thiếu niên hơi ngẩn ra, cuối cùng trên gương mặt lộ ra chút bất ngờ.
"Xin lỗi." Cậu ta thẳng thắn xin lỗi: "Hóa ra là cô. Làm phiền cô phải cứu tôi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận