"Ý tôi không phải vậy." Bạch Sa mệt mỏi khoanh tay trước ngực: "Cậu không biết chất lỏng chảy ra từ trứng côn trùng ma bốc mùi kinh khủng đến thế nào đâu... Tôi cả đời chưa từng ngửi thứ gì kinh khủng hơn."
Thiếu niên ngập ngừng một lát, rồi lặp lại như đọc thuộc lòng: "Dịch trong trứng côn trùng ma là một loại vật liệu cấp S rất hiếm, có thể được sử dụng để bôi trơn động cơ cơ giáp hoặc làm lớp phủ bên trong. Giá mỗi milligram dao động từ mười nghìn đến ba mươi nghìn tỉnh tệ."
Biểu cảm của Bạch Sa gần như sụp đổ: "Cậu nói cái gì? Một milligram bao nhiêu tỉnh tệ?”
"Côn trùng ma rất hiếm gặp." Thiếu niên không thay đổi về mặt: "Các vật liệu liên quan đến chúng đều có giá trị trên trời."
Bạch Sa: "..." Cô trông càng thêm tuyệt vọng.
"Nếu cô thấy tôi ở lại tỉnh câu này gây bất tiện, tôi hứa sẽ rời đi." Thiếu niên nắm lấy cổ tay mình, nói: "Nhưng bây giờ tôi không thể làm được. Tinh thần lực của tôi đang ở trạng thái cực kỳ bất ổn, nếu rời đi chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn. "
Bạch Sa hít một hơi thật sâu, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chính vì vậy, cậu càng cần điều trị sớm. Cậu không muốn về nhà sao? Gia đình cậu chắc hẳn đang chờ tin tức của cậu.”
Gương mặt của thiếu niên vẫn không chút cảm xúc, nhưng cổ tay cậu ta khẽ run nhẹ, đến mức Bạch Sa gần như nghĩ mình nhìn nhầm.
"Hiện tại tôi chỉ khiến mọi người thêm phiền phức." Cậu ta buông tay đang nắm cổ tay, xòe năm ngón tay trắng muốt ra trước mặt Bạch Sa: ".. Nếu là cô, chắc cô có thể nhìn ra những thay đổi đang diễn ra trong cơ thể tôi."
Đồng tử của Bạch Sa co rút.
Cô có thể thấy, các mạch máu trên tay cậu ta phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Một phần da của cậu ta đã chuyển sang trạng thái bán trong suốt, mỏng manh như cánh ve, bám chặt lấy các đốt ngón tay trắng trẻo.
Ánh sáng xanh trong các mạch máu nhấp nháy, giống như đom đóm, hoàn toàn giống với đặc điểm của côn trùng ma mà cô từng thấy.
"Tinh thần lực của tôi đã bị ô nhiễm. Vì tôi duy trì trạng thái "siêu cảm" trong thời gian dài, tỉnh thần lực đã khác biệt so với người thường." Giọng nói của thiếu niên như những giọt nước mưa rơi xuống mái hiên trong ngày âm u: "Tôi sẽ nhanh chóng trở thành một thứ giống côn trùng ma, nhưng lại không thể hoàn toàn kiểm soát khả năng tàng hình của mình. Tôi sẽ trở thành một con quái vật không nên tồn tại."
Rõ ràng mọi thứ xảy ra trên cơ thể cậu ta đang mất kiểm soát, nhưng cậu ta không biểu lộ bất kỳ sự phẫn nộ hay bất mãn nào. Ngược lại, cậu ta còn có vẻ như đang được giải thoát, nhẹ nhõm hơn.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Sa bỗng thấy bực bội, hỏi: "Cậu tên là gì?"
".. Chu Luật." Cậu ta trả lời rất nhanh khi được hỏi tên, rồi ngừng lại, nhìn vào mắt Bạch Sa: "Theo phép lịch sự, chúng ta nên trao đổi tên với nhau.”
Bạch Sa không trả lời câu hỏi của Chu Luật ngay lập tức. Dưới ánh mắt nghỉ hoặc của cậu ta, cô mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm. Một phút sau, cô ngẩng đầu hỏi: "Đây là tên giả của cậu à?”
Cô dùng các từ khóa như “quân đội","đội trưởng” cùng với cái tên đó để tra trên mạng Tinh Tế nhưng chẳng tìm thấy thông tin nào.
Chu Luật lắc đầu.
"Được rồi, tôi tên là Bạch Sa." Cô tự giới thiệu, sau đó cố gắng khuyên nhủ: "Không ai sinh ra để chờ chết cả. Cậu chưa thử điều trị mà đã muốn từ bỏ, làm sao đối mặt với chính mình được?”
Nói xong, cô vỗ nhẹ lên vai cậu ta. Đúng lúc đó, hiện tượng trong suốt trên mu bàn tay cậu bất ngờ biến mất một phần. Chu Luật ngỡ ngàng.
Bạch Sa cũng sững người: "... Cái gì đây?"
Cô nheo mắt, nắm chặt tay cậu ta, chăm chú quan sát. Bàn tay của cậu thon dài, gây gò, những múi cơ mỏng manh phủ lên khớp ngón tay trông rất đẹp mắt, thậm chí mang chút vẻ đẹp kỳ dị. Không giống bề mặt của côn trùng tỉnh tú khiến người ta ghê tởm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận