Cậu thiếu niên không quen với ánh mắt soi xét như vậy, theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng bị Bạch Sa giữ chặt. Đợi một chút," cô nói.
Cô nhìn chăm chú thêm vài phút, nhưng bàn tay đó không thay đổi gì thêm. Tuy nhiên, trên mu bàn tay cậu, một mảng nhỏ da đã trở lại trạng thái bình thường. Dù sự thay đổi này rất nhỏ, nhưng cả hai người đều có thị lực tốt, nên không thể nhầm lẫn.
Cuối cùng, Bạch Sa buông tay. Chu Luật vội vàng thu tay về.
"Căn bệnh này thật kỳ lạ." Bạch Sa nhíu mày: "Chẳng lẽ phải tiếp xúc gần với người khác thì cậu mới hồi phục được?"
".. Có thể liên quan đến tỉnh thần lực của cô." Chu Luật ngập ngừng: "Có một số người có tỉnh thần lực đặc biệt. Có lẽ tỉnh thần lực của cô tình cờ tương khắc với côn trùng tỉnh tú."
"Trên đời có chuyện trùng hợp thế sao?" Bạch Sa nheo mắt hỏi.
"Có thể." Chu Luật hơi nhíu mày: "Nhưng chưa qua kiểm tra chính thức thì không thể khẳng định."
"Ý cậu là tôi chỉ cần đến nắm tay cậu mỗi ngày là có thể giúp cậu khỏi bệnh?" Bạch Sa hỏi.
"Nắm tay không phải là trọng điểm. Quan trọng là cô phải kích hoạt tỉnh thần lực của mình." Chu Luật giải thích.
"Tinh thần lực? Tôi không biết làm sao để kích hoạt nó." Bạch Sa xua tay, thẳng thắn nói: "Đó là thứ chỉ được dạy khi vào trường quân đội."
"Những người có tỉnh thân lực bẩm sinh cấp cao thường điều khiển tỉnh thần lực dễ dàng hơn người bình thường." Chu Luật lắc đầu: "Với cấp S, việc sử dụng tỉnh thần lực tự nhiên như hơi thở."
"Tôi thật sự không biết cách điều khiển tỉnh thần lực." Bạch Sa nhăn mặt.
Chu Luật ngập ngừng, rồi hỏi với vẻ nghi hoặc: "Nhưng trước đó, khi cô bắn hạ côn trùng Ảo Ảnh, thậm chí tôi cũng cảm nhận được tỉnh thần lực mạnh mẽ từ cô. Khi sử dụng sức mạnh đó, cô không cảm thấy điều gì đặc biệt sao?"
Bạch Sa nghiêm túc hồi tưởng. Quả thực, tại một thời điểm nào đó, cô đã rơi vào trạng thái kỳ lạ.
Nhưng cô không cảm nhận được thứ gọi là "tỉnh thần lực" bên trong mình.
"Tôi có thể dạy cô cách cảm nhận nó." Chu Luật nói: "Chỉ cần cô cảm nhận được tinh thần lực của chính mình, cô sẽ tự biết cách sử dụng nó."
Bạch Sa nhìn xuống thiết bị trên cổ tay, nơi hiển thị thời gian. Cô nói: "Để hôm khác. Viện Từ Dục còn nhiều việc chờ tôi. Bà lão trong bếp ngày càng yếu, tôi rảnh thì vẫn phải vào giúp nấu ăn."
"Đã vậy cậu không thể rời khỏi tỉnh cầu Lancelot, cũng không chịu nhờ gia đình giúp đỡ, thì cứ ở đây tạm vậy." Bạch Sa mở máy tính, để lại số liên lạc: "Sau này có chuyện gì cứ gọi tôi. Homan... ý tôi là người đã sắp xếp cho cậu đến đây, có để lại máy tính cho cậu không?”
"Để lại rồi." Chu Luật lấy từ ngăn tủ đầu giường ra một chiếc vòng kim loại bạc.
Bạch Sa nhìn qua, nhận ra đó chỉ là phiên bản cơ bản nhất của máy tính. Ngoài nhận cuộc gọi, đặt báo thức, thanh toán và chuyển tiền, nó không có chức năng nào khác, thậm chí không kết nối được mạng. Chức năng giải trí duy nhất là trò chơi xếp hình cổ điển —- thứ đã trở thành biểu tượng qua nhiều thời đại trong kỷ nguyên sao.
Bạch Sa im lặng một lát, nhập số lên lạc của mình vào, sau đó chuyển cho Chu Luật hai nghìn tỉnh tệ.
"Cậu tiêu dè sẻn chút nhé." Bạch Sa đau lòng nói: "Ở đây mọi thứ từ ăn uống đến chơi bời đều rất đắt."
Chu Luật không ngờ Bạch Sa lại chuyển tiền cho mình.
"Tôi đã xin nghỉ bảy ngày ở trường, trong hai ngày này tôi sẽ đến gặp cậu mỗi ngày. Khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi phải trở lại học, lúc đó cậu phải tự lo liệu."
Chu Luật hỏi: "Cô đang học ở trường quân sự sao?”
Bạch Sa đáp: "Chỉ là lớp dự bị thôi."
Ánh mắt của Chu Luật thoáng qua chút tò mò: “Cô chưa vào trường quân sự, sao lại cải trang thành lính đánh thuê để ra chiến trường?"
"Để kiểm tra tỉnh thần lực thôi." Bạch Sa thở dài: "Không có tiền đến sao Đế Đô để kiểm tra, cũng chưa đến tuổi tham gia kỳ thi tuyển sinh quân sự, nên đành tự tìm cách."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận