Sau khi lấy lại nhịp thở, Bạch Sa khẽ chọc vào lưng Chu Luật, tấm lưng ấm áp của cậu làm cô đau nhói: "Này, cậu nói xem, tỉnh thần lực rốt cuộc là hữu hình hay vô hình?”
Chu Luật trả lời theo cách đây triết lý: "Có thể hữu hình, cũng có thể vô hình."
Bạch Sa chìm vào suy nghĩ, bỗng nhớ đến tiếng chim hót mà cô nghe được trong hang động.
Cô không nghĩ đến thì thôi, vừa nghĩ đến, tiếng chim ríu rít lại vang lên bên tai. Nó giống như tiếng một chú chim nhỏ đáng yêu đang líu lo xung quanh cô. Bạch Sa thở dài, cảm thấy mình đúng là hoang tưởng.
Hai ngày tiếp theo, tiếng chim hót bên tai cô càng lúc càng rõ ràng. Đôi khi, âm thanh gần như truyền thẳng vào màng nhĩ, nhưng không mang lại cảm giác đau đớn.
Bạch Sa luyện tập theo phương pháp Chu Luật dạy, đến một thời điểm, tất cả tiếng ồn đột nhiên biến mất.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ và vô tận như đại dương đang tồn tại trong cơ thể mình.
Cô thử giao tiếp và đồng điệu với sức mạnh đó, cho đến khi có thể sử dụng nó một cách tự nhiên. Lúc này, cô mới hiểu rằng Chu Luật nói đúng.
Bạch Sa lại giao đấu với Chu Luật, lần này cả hai đều cố tình sử dụng tỉnh thần lực. Cô như bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Đến hiệp thứ 40, cô đã hạ gục Chu Luật, người đã kiệt sức.
Khi kiểm tra tình trạng của Chu Luật, cô phát hiện tỉnh thần lực bị ô nhiễm trên người cậu ta đã bị kìm hãm. Đó là kết quả của cuộc chiến tỉnh thần lực giữa họ.
"Từ giờ chúng ta không cân khoác vai nhau nữa. Chỉ cần đánh nhau là có thể chữa trị cho cậu."
Bạch Sa bật cười: "Tôi đã thấy cậu không ưa mắt từ lâu rồi — lúc trước thì nói cậu mắc bệnh nan y, nhưng ngay sau đó lại tìm ra cách chữa. Đưa tiền cho cậu tiêu, cậu không vui; tôi học được cách sử dụng tỉnh thần lực, cậu cũng không vui. Cậu là robot à?”
Chu Luật: "..."
Cậu không hiểu tại sao cô lại nổi giận.
Chu Luật chần chừ một chút, thử cười trừ để xoa dịu.
Bạch Sa càng đánh cậu mạnh hơn.
Khi trở về từ chỗ Chu Luật, vừa hạ cánh, Bạch Sa đã gặp Tĩnh Di và Anim, hai người vừa về viện Từ Dục sau kỳ nghỉ cuối tuần.
"Bạch Sa, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi." Anim vui vẻ, tiến lên ôm chầm lấy Bạch Sa.
Chỉ vài ngày không gặp, khi gặp lại họ, Bạch Sa bỗng cảm thấy như đã qua rất lâu.
Tuy nhiên, câu nói của Anim ngay sau đó khiến cô cứng đờ.
"Họ nói cậu bị thầy Homan đưa sang hành tỉnh khác để... giết cá!"
Anim kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Không phải cậu nói là tham dự hội nghị giao lưu kỹ sư cơ giáp sao? Người ta còn đồn rằng mùi tanh của cậu cách năm mét vẫn ngửi thấy... nhưng tớ không ngửi thấy kinh khủng như vậy mà?”
Khóe miệng Bạch Sa giật giật, cố gắng gượng cười một cách gượng gạo. Tĩnh Di lạnh lùng nói: “Cậu cũng tin mấy lời nhằm nhí đó à?"
Anim biện minh: "Mọi người đều truyền tai nhau như vậy mà."
"Tớ đang nói đến hội nghị giao lưu kỹ sư cơ giáp đó."
Tĩnh Di liếc nhìn Bạch Sa: "Cậu và thầy Homan trong hai ngày qua chắc chắn đã làm chuyện gì khác, đúng không?”
Bạch Sa mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Không giấu được các cậu."
Cô kể sơ lược về việc Homan đưa cô đến tỉnh cầu Hanba làm lính đánh thuê, và cả chuyện về Chu Luật — chàng sĩ quan nhỏ mà cô đã mang về tinh cầu Lancelot.
"Quá kích thích.”
Anim nghe mà như rơi vào cơn mộng mị, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh ánh sáng: "Cậu thật sự đã ra chiến trường, giết côn trùng tỉnh tú saol Thây Homan thật quá đáng, sao không đưa cả bọn tớ đi cùng?"
"Homan nói với khả năng của ông ấy chỉ có thể đảm bảo an toàn cho một người trên chiến trường. Nếu thêm hai người nữa, ngay cả ông ấy cũng không thể kiểm soát được."
Bạch Sa bình thản lắc đầu: "Thực tế đúng là vậy, ông ấy thậm chí còn giả vờ ngất trước mặt quân đội! Nếu không phải nhờ cơ hội may mắn, tớ cũng không dễ dàng thoát thân."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận