Nhận thấy ánh mắt của Bạch Sa, anh ta nghiêng đầu, nói: "Cô và Chu Luật là bạn à?”
Bạch Sa: "... Cũng coi như vậy."
"Chắc chắn là vậy, nếu không tôi không nghĩ ra được lý do nào khác khiến Chu Luật ở lại đây. Cậu ta rất tin tưởng cô."
Thanh âm cảm thán của Ninh Hồng Tuyết vang lên. Cổ họng anh ta khẽ chuyển động, phần da cổ tái nhợt lộ ra dưới cổ áo quân phục gợi lên vẻ đẹp lạnh lùng không thể diễn tả.
Bạch Sa hít sâu một hơi, cảm thấy vẻ đẹp của Chu Luật chắc chắn được thừa hưởng từ gen bên ngoại. Gia đình này đúng là “núi cao còn có núi cao hơn”.
Bạch Sa dẫn Ninh Hồng Tuyết đến trước cửa phòng của Chu Luật. Do dự một chút, cô nói: "Tôi không vào đâu, mọi chuyện cứ để Chu Luật giải thích cho anh."
Sau đó, cô quay lại chiếc phi thuyền cũ kỹ, chui xuống gầm để tự bình tĩnh lại.
Ninh Hồng Tuyết gật đầu nhẹ, còn Bạch Sa thì lập tức quay lưng rời đi.
Khi bóng dáng Bạch Sa biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, nụ cười trên mặt Ninh Hồng Tuyết dần tắt.
Anh ta cởi áo khoác, để lộ ba ngôi sao bạc chói sáng trên vai, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ninh Hồng Tuyết đẩy cửa bước vào. Chu Luật đang ngồi trên giường, đọc một cuốn sách. Khi nhìn thấy người bước vào là ai, đôi mắt cậu ta vì ngạc nhiên mà mở to, không thể giữ được vẻ lạnh nhạt vốn có: "... Cậu là... cậu?!"
"Đã lâu không gặp, A Luật."
Ninh Hồng Tuyết bình thản đáp.
Chu Luật, sau phút sững sờ, lập tức phản ứng: "Sao cậu lại ở tỉnh cầu Lancelot? Chẳng phải cậu nên ở Quân khu 16 sao..."
"Quân khu 16 đã ổn định tình hình." Ninh Hồng Tuyết đáp, giọng trầm tĩnh: "Cậu đã gửi báo cáo lên trung ương và được điều về Quân khu Trung ương.”
Các khu vực biên giới của Liên Bang rất rộng lớn, được chia thành nhiều quân khu. Tinh cầu Lancelot nằm trong Quân khu 13, một nơi tuy hẻo lánh nhưng lại nhận được khoản trợ cấp khổng lồ nhờ các cuộc chiến chống côn trùng tỉnh cầu và việc thu thập vật liệu từ chúng.
Quân khu này nổi tiếng với kỷ luật quân đội nghiêm minh và chỉ huy xuất sắc, đến mức tỉnh cầu Lancelot được mệnh danh là "Hòn ngọc sa mạc” và thậm chí còn có một trường quân đội bản địa — Trường quân sự Raynis.
Nhưng Quân khu 16 hoàn toàn khác.
Đây là nơi tập trung nhiều hành tỉnh hoang phế, phần lớn không thể sinh sống.
Trong bản đồ thiên văn, Quân khu 16 được đánh dấu bởi những chấm xám đen - khu vực hoang vu, không người ở.
Môi trường khắc nghiệt đến mức hiếm có sinh vật sống sót. Không có dân cư đồng nghĩa với không có kinh tế. Tệ hơn nữa, Quân khu 16 lại tiếp giáp với Đế quốc - chỉ cần vượt qua một dải thiên thạch là bước vào lãnh thổ của kẻ địch.
Vì xa xôi và thiếu sự giám sát, Quân khu 16 từng là thiên đường của hải tặc, buôn lậu liên hành tỉnh và kẻ nhập cư bất hợp pháp. Các thế lực tội phạm thậm chí từng cố gắng biến khu vực này thành quốc gia độc lập của riêng chúng, gây ra nhiều cuộc nổi dậy nhỏ lẻ.
Quân khu 16 từng là cái gai trong mắt Quân đội Liên Bang, không dễ nhổ bỏ nhưng cũng không thể làm ngơ. Chi phí để ổn định khu vực này quá lớn so với lợi ích mang lại, nên chẳng ai muốn nhận trách nhiệm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận