Mọi thứ thay đổi khi tám năm trước, Ninh Hồng Tuyết bị điều đến Quân khu 16 với danh nghĩa hỗ trợ chính quyền khu vực lập lại trật tự — thực chất là một hình thức lưu đày.
Nhưng chỉ sau tám năm, Ninh Hồng Tuyết đã biến Quân khu 16 từ một vùng hỗn loạn thành khu vực an toàn, ổn định. Báo cáo của anh ta khiến trung ương bất ngờ, và anh ta được thăng chức thiếu tướng, đại diện cho Quân khu 16.
Ba ngồi sao bạc trên vai Ninh Hồng Tuyết chính là minh chứng cho thành tựu ấy. Mắt Chu Luật ửng đỏ: "Cậu, cuối cùng cậu cũng về rồi."
Ninh Hồng Tuyết mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lên má Chu Luật: "Cậu đã gặp A Ảnh ở sao Đế Đô. Các cháu đều đã lớn rồi. A Ảnh nghe tin cháu gặp chuyện, còn định bảo lưu việc học ở Trường quân sự Saint-Cyr để đi tìm cháu. Cậu từ tỉnh câu Hanba lần theo dấu vết đến đây cũng chỉ để chắc chắn cháu vẫn an toàn."
Sắc mặt của Chu Luật lập tức tái nhợt hơn.
"Cậu đã đích thân xem qua xác con côn trùng ma mà cháu giết, cùng với cơ giáp mà cháu điều khiển. Nếu có người để ý điều tra, sẽ dễ dàng biết cháu chưa chết."
Giọng điệu của Ninh Hồng Tuyết chậm rãi, mang theo vẻ an ủi: "Cháu ở lại tỉnh câu Lancelot, cậu có thể đoán được lý do. Là do tỉnh thần lực của cháu gặp vấn đề, đúng không?”
Chu Luật: ”...'
Cậu ta đưa đôi tay gần như đã khôi phục bình thường ra trước mặt Ninh Hồng Tuyết, ánh mắt hơi ngượng ngùng: "Thật ra thì gần khỏi rồi."
Ánh mắt của Ninh Hồng Tuyết dừng lại vài giây, đáp: "..."
Anh ta nhìn kỹ, đúng là nồng độ ô nhiễm tỉnh thần trên cơ thể Chu Luật đã nhạt đi. Với cấp độ tinh thần lực của Chu Luật, cậu ta hoàn toàn có thể dần dần đào thải hết độc tố.
Sau một thoáng trầm ngâm, ánh mắt Ninh Hồng Tuyết thoáng lóe lên sự phức tạp khi nhắc đến người đang sửa phi thuyền ngoài cửa: "Vậy tại sao cháu không gửi lấy một lời nhắn cho Chu Ảnh? Không lẽ là vì cô bé vừa quen biết kia?"
"Không phải vì Bạch Sa." Chu Luật đáp: "Cô ấy đã cố hết sức thuyết phục cháu trở về nhà."
Ánh mắt của Chu Luật tràn đầy vẻ ảm đạm. Giọng nói của cậu ta nhẹ như tuyết rơi trên mặt đất.
"Cháu chỉ nghĩ rằng... biến mất luôn cũng không tệ."
Hai người đứng đó đối mặt, không nói thêm lời nào trong một khoảng thời gian dài.
Cuối cùng, Ninh Hồng Tuyết thở dài, khẽ xoa trán, nhằm mắt lại: "Trạng thái "siêu cảm” của cháu vẫn cần được kiểm soát. Ở tỉnh cầu Lancelot không có đội ngũ nào đủ khả năng cung cấp công nghệ hỗ trợ, cháu sẽ rất khó khăn."
"Dùng thiết bị ức chế tỉnh thần lực cấy ghép là được."
Chu Luật nói khẽ: "Cháu đã quen với điều đó rồi, cậu à.”
Không khí rơi vào sự im lặng nặng nề kéo dài ba giây.
Ninh Hồng Tuyết mở mắt, không tiếp tục khuyên nhủ Chu Luật nữa, chỉ hỏi: "Vậy còn Chu Ảnh, cháu định nói với cậu ấy thế nào?"
"Cậu cứ nói với em ấy rằng cháu đang dưỡng thương ở nơi an toàn, tạm thời chưa thể về nhà."
Chu Luật đáp: "Đừng nói em ấy biết cháu đang ở đâu. Nếu không có cháu, em ấy sẽ sống tốt hơn ở nhà họ Chu."
Ninh Hồng Tuyết từng nói, nếu có người để tâm điều tra, họ có thể phát hiện ra Chu Luật đang ở tỉnh cầu Lancelot. Nhưng việc Ninh Hồng Tuyết đến tìm trước cả nhà họ Chu đã cho thấy thái độ của gia đình đó.
Họ hiểu rõ côn trùng ma nguy hiểm thế nào và biết người như Chu Luật, thường xuyên duy trì trạng thái "siêu cảm”, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nếu Chu Luật tự bò về nhà họ Chu, cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại, sinh tử của cậu ta chưa rõ, nhà họ Chu cũng không muốn lật tung khu vực biên cương để tìm kiếm, để tránh kinh động đến quân đội, gây sự chú ý không đáng có.
Dù sao thì Chu Luật vẫn còn một người em trai song sinh.
Hai người họ giống nhau như đúc, nhưng tiền đồ của Chu Ảnh lại sáng lạn hơn Chu Luật nhiều.
Chu Ảnh không có trạng thái "siêu cảm" phiền toái, sở hữu tố chất của một binh lính cơ giáp, thậm chí còn có tài năng của một kỹ sư cơ giáp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận