Chu Ảnh mới chính là "thiên tài gia tộc” mà nhà họ Chu trông đợi.
Ánh mắt nghiêm nghị của Ninh Hồng Tuyết nhìn Chu Luật chăm chú một lúc, xác nhận lời cậu ta nói là thật lòng, anh ta mới khẽ gật đầu: "Được, cậu sẽ không ép cháu.”
"... Cháu là đứa trẻ ngoan, cậu sẽ không ép cháu."
Ninh Hồng Tuyết và Chu Luật tiếp tục nói thêm điều gì đó, nhưng Bạch Sa hoàn toàn không hay biết.
Cô sửa xong bộ phận đẩy của phi thuyền, ngồi lên giường gấp, trầm ngâm suy nghĩ: Tuy rằng ân tình giữa cô và Chu Luật đã được xóa sạch, nhưng mấy ngày nay ăn ở trên tỉnh câu Lancelot, cộng thêm việc cô giúp cậu ta chữa trị, những khoản này liệu có tính riêng được không?
Xuất thân từ gia tộc lớn, người như Chu Luật chỉ cần bỏ ra chút ít đã đủ cho một người bình thường như cô sống thoải mái mười năm.
Huống hồ cô cũng chẳng có ý định chèn ép... chỉ cần 100. 000 tinh tệ, đủ trả học phí năm đầu của Tĩnh Di và Anim ở trường quân đội, cũng không quá đáng nhỉ?
Trong lúc tính toán, Bạch Sa bất giác lau đi dòng nước miếng tưởng tượng chưa chảy ra từ khóe miệng mình.
Vài phút sau, Ninh Hồng Tuyết mở cửa. Bạch Sa thấy anh ta đã cởi áo khoác, gấp gọn trên cánh tay, chỉ mặc đồng phục quân đội, trông càng thêm sắc sảo và chững chạc.
"Chúng tôi đã nói chuyện xong. Mời vào."
Ninh Hồng Tuyết nói.
Bạch Sa thu dọn hộp dụng cụ, bước vào cửa hàng, đóng cửa lại, thì thấy Chu Luật đã xuống lầu, đứng trong phòng khách.
Cô nghĩ: "Họ định về nhà rồi sao? Vậy tiên trọ và chi phí chữa trị thì sao..."
Còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Ninh Hồng Tuyết nói: "Về cháu trai của tôi, chúng tôi có một số việc cần nhờ đến cô, cô Bạch."
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không, có người gọi cô là “cô Bạch". Nhưng lời nói của Ninh Hồng Tuyết lại khiến cô không biết nên cảm động hay buồn bã.
"Từ nhỏ, A Luật không có nhiều bạn bè, nhưng cô và cháu ấy có thể coi là bạn đồng cam cộng khổ. Hiện tại, trong gia đình còn nhiều việc chưa xử lý xong, tôi muốn để A Luật ở lại tỉnh cầu Lancelot thêm một thời gian, xem như để hồi phục sức khỏe."
Ninh Hồng Tuyết nhìn cô, ánh mắt sáng quắc: "Tất nhiên, đã là bạn bè, chúng tôi cũng không muốn chỉ làm phiền cô. Chi phí sinh hoạt của A Luật tại đây, kể cả tiền trọ, sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Tuyệt đối không để cô và chủ cửa hàng chịu thiệt. Ý cô thế nào?”
Bạch Sa: "... Không vấn đề gì."
Lời đã nói đến mức này, cô còn có thể từ chối sao?
"Vậy thì tốt."
Ninh Hồng Tuyết lại nở một nụ cười, khiến gương mặt càng thêm rực rỡ: "Hy vọng cô và A Luật có thể chăm sóc lẫn nhau tại tỉnh cầu Lancelot."
Nói rồi, Ninh Hồng Tuyết mở thiết bị đầu cuối. Linh cảm mách bảo, Bạch Sa cũng mở màn hình của mình, chỉ thấy Ninh Hồng Tuyết không chút do dự chuyển cho cô một khoản tiền.
Sau vài giây đếm số 0, Bạch Sa nhỏ giọng thốt lên.
Ba trăm nghìn tỉnh tệ! "Chỉ là chút lòng thành."
Ninh Hồng Tuyết nhẹ giọng nói: "Nửa năm sau, tôi sẽ quay lại thăm cháu ấy."
Bạch Sa cất thiết bị, mắt sáng lên nhìn Chu Luật, giống như đang nhìn một cây tiền biết lắc.
"Khoản đó cô cứ giữ lấy, cậu tôi đã đưa cho tôi tiền sinh hoạt riêng rồi."
Chu Luật nói: "Nhưng có lẽ tôi cần một chiếc máy tính mới. Tôi tạm thời không muốn ra ngoài, phiền cô mua giúp tôi. "
Nói rồi, cậu ta chuyển thêm hai trăm nghìn tỉnh tệ.
Bạch Sa hít một hơi thật sâu.
Lần trước, cô mua máy tính hết hơn một vạn, đã là dòng cao cấp nhất tại tỉnh câu Lancelot, dùng suốt năm năm vẫn chưa lỗi thời. Vậy mà Chu Luật vừa chuyển hai trăm nghìn, cô thật sự không biết phải mua kiểu gì cho phù hợp.
Khi cô nói ra điều này, Chu Luật ngồi đối diện thoáng im lặng, như thể không ngờ tỉnh cầu Lancelot lại lạc hậu đến vậy.
Ninh Hồng Tuyết liên đưa cho cô một đường link, đó là một trang bán máy tính cao cấp. Anh ta còn cẩn thận nói: "Nghe nói cô đang học lớp dự bị quân đội? Tôi có thể đặt hai chiếc máy tính trang bị chip công nghệ quân đội, trong đó tích hợp nhiều giáo trình và tính năng học tập hữu ích.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận