Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Dị năng
  3. Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 38: Thăm Dò (2)

Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) (Đã Full)

  • 802 lượt xem
  • 1756 chữ
  • 2020-10-09 08:17:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phương Bình thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn để ý được một chuyện, người này không phải người Dương Thành?

Vào phòng vệ sinh nhìn quanh một vòng, nghiêm túc kiểm tra đường ống nước một lần.

Một lát sau, Phương Bình thở phào nhẹ nhõm nói: “Xem ra không phải đường ống có vấn đề, chú ơi, sau này khi chú tắm rửa, chú hãy sử dụng bồn tắm trữ nước tắm nha chú, phiền chú ạ.”

Không sao, không có gì, sau này nhất định sẽ chú ý…”

Hoàng Bân rất dễ nói chuyện, nhưng ông ta đã hơi mất kiên nhẫn, ông ta còn có việc phải làm vậy mà thằng nhóc này vẫn chưa chịu đi.

Phương Bình cũng không cần nán lại làm gì nữa, khoé mắt lướt qua tay Hoàng Bân, sau đó cười nói: “Chú ơi, vậy con đi xuống đây, chú vừa mới tới, nếu có gì cần giúp đỡ, chú có thể tìm con hoặc ba con nha.”

“Ừa, có gì nhất định sẽ nhờ vả.”

"..."

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Phương Bình quan sát kỹ Hoàng Bân, sau đó ra khỏi cửa xuống lầu.

Chờ Phương Bình đi xuống lầu, Hoàng Bân mới đóng cửa, lắc đầu một cái, cũng không quá để ý.

...

Dưới lầu.

Phương Bình cau mày, mới vừa rồi dù chỉ là tuỳ tiện trò chuyện một hồi, nhưng cậu cũng đã nhìn ra được vài chi tiết.

Đối phương tám chín phần là võ giả thật rồi.

Mặc dù võ giả nhìn không khác lắm so với người bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhìn ra những điều khác biệt.

Nếu trước kia chưa từng nhìn thấy võ giả, Phương Bình sẽ bỏ qua rất nhiều điều.

Nhưng cậu vừa mới được gặp Vương Kim Dương cách đây không lâu.

Nhìn Vương Kim Dương cũng không khác gì người bình thường, nhưng đôi mắt của đối phương rất sáng, đây cũng xem như là một điểm khác biệt nhỏ.

Ngoài ra, bàn tay của Vương Kim Dương rất thô ráp, còn có những vết chai sạn.

Luyện võ dù sao cũng không phải tu tiên, không thể nào có chuyện ngồi thiền là lên cấp vèo vèo. Rèn luyện thân thể và lực lượng tinh thần cần bỏ công bỏ sức mới đạt thành quả, chân tay đầy những vết chai sạn là chuyện bình thường.

Hơn nữa, thời gian luyện võ càng lâu, những vết chai này càng dày.

Hoàng Bân chắc hẳn cũng không nghĩ tới, một học sinh cấp ba sẽ đến thăm dò hắn, cho nên căn bản cũng chẳng che giấu gì.

Bàn tay của đối phương, dày đặc những vết chai sạn.

Cũng không phải là những vết chai do lao động chân tay tạo nên, hai loại vết chai này thực ra không giống nhau.

Vết chai do lao động chân tay và do luyện võ hoàn toàn không giống nhau, thực ra điểm này các học sinh phổ thông sẽ chẳng ai chú ý tới, nhưng Phương Bình lại không thể không để ý.

Kết hợp với việc đối phương ăn nhiều, Phương Bình cảm thấy mình có thể đưa ra kết luận được rồi.

Đối phương chính là võ giả!

Cho dù không phải võ giả thì cũng đã chìm đắm trong việc luyện võ nhiều năm trời.

Không đi làm, cũng không có tâm tư tìm việc làm, một lòng một dạ làm tổ ở nhà thuê…

Kết hợp các chi tiết này lại, tất cả đều cho thấy người này có vấn đề.

Sau khi xác nhận lại suy đoán của mình, Phương Bình cảm thấy mình cẩn thận là đúng.

Một người có vẻ như không phải người tốt kia lại đang thuê nhà ngay phía trên nhà mình, chính mình đã xác nhận người đó có vấn đề, chắc chắn hắn không thể không chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

"Nên làm cái gì bây giờ?"

Phương Bình lại rơi vào trầm tư, bị động chờ đợi sao?

Chờ đợi, đợi chờ cái gì, cái mạng nhỏ này của mình sắp phải chờ chết đây này, đâu phải chuyện này không thể xảy ra.

Báo cảnh sát?

Đối phương vẫn chưa thực sự chưa ra tay với mình, báo cảnh sát cái gì?

Tìm cao thủ hỗ trợ, đùa bố à, đi đâu mà tìm cao thủ?

Nghĩ tới nghĩ lui, việc này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

"Tiên hạ thủ vi cường?" (1)

Trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, Phương Bình cũng bị ý nghĩ của mình doạ cho hết hồn, mình to gan như vậy từ khi nào?

Đối phương là võ giả thật đó!

Trước tiên không nói đến chuyện có thể làm gì được đối phương hay không, nếu như suy đoán của mình là sai, vậy chẳng phải là mình đã phạm pháp rồi sao?

Trong lòng hơi do dư, nhưng Phương Bình nhanh chóng khẽ cắn răng, thử một chút xem sao, cũng không phải nhất định phải giết chết người ta. Thực ra, Phương Bình bây giờ cũng không có gan giết người.

Mặc kệ đối phương là người xấu hay người tốt, chỉ cần không giết chết đối phương, sau đó báo cảnh sát là được rồi.

Nếu là người tốt, vậy thì giải thích một chút là được rồi, chắc không có phiền toái gì.

Cậu cũng chỉ là một học sinh, nhiệt huyết dâng cao, cảm giác đối phương là người xấu, giúp cảnh sát truy bắt người xấu, sau lỡ có bắt sai người thì cũng bị phê bình giáo dục một trận mà thôi.

Nhưng nếu là người xấu thì dễ hành sự rồi, chủ động giải quyết nguy cơ, dù sao cũng hơn bị động chờ nguy cơ giáng xuống lúc nào chẳng hay.

Về việc làm sao đế bắt trói đối phương, ở xã hội hiện đại này, võ giả cũng chẳng phải thần tiên, cách để bắt trói đối phương đương nhiên có.

Nếu như Phương Bình cũng là võ giả, đối phương hẳn còn có thể đề phòng.

Nhưng Phương Bình chỉ là một học sinh phổ thông, ai sẽ đề phòng cậu?

Chỉ e rằng Hoàng Bân căn bản không nghĩ tới, hắn còn chưa tìm Phương Bình làm khó dễ cậu, Phương Bình đã chuẩn bị tìm hắn gây sự trước rồi.

Mặc dù Phương Bình nghĩ dựa vào người khác còn chẳng bằng dựa vào bản thân.

Nhưng chuyện đến bước này, Phương Bình cảm thấy cậu vẫn cần phải suy nghĩ thêm đã.

Sau khi cân nhắc, Phương Bình cho rằng trước tiên vẫn nên báo cảnh sát thử xem sao, nếu thật sự không được, vậy mình lại nghĩ cách.

Buổi tối, Phương Bình tìm một cái cớ ra khỏi tiểu khu, dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát.

Kết quả không ngoài dự đoán, Phương Bình không muốn tiết lộ thân phận, chỉ nói hoài nghi khách trọ trên nhà mình là người xấu.

Lần này, nữ cảnh sát nhận điện thoại bên kia cũng không nói gì, tuy rằng cũng không mở miệng ác độc chửi rủa, nhưng cũng chỉ an ủi: “Nhất định sẽ bảo vệ tài sản và tính mạng cho mọi người, chúng tôi sẽ phái người đi tuần tra…”

Về phần có thật sự phái người đi tuần tra hay không, Phương Bình không cần động não cũng biết là thật ha giả.

Điều này cũng rất bình thường, lực lượng cảnh sát có hạn, không lẽ không có chứng cớ xác thực, chỉ vì hoài nghi, liền phái người đi xử lý?

Nếu thực sự như vậy, cảnh sát cũng đừng làm việc nữa, mỗi ngày chờ những tin báo này rồi đi xử lý là được rồi.

Tin báo án giả mỗi ngày có rất nhiều, trừ phi Phưong Bình nói hiện tại cậu sắp chết rồi, nếu không thì độ khả thi rất thấp.

Hơn nữa, Phương Bình cũng không nói mình là ai, cảnh sát chắc chắn sẽ không đến rồi.

…

Thực ra Phương Bình cũng không thật sự muốn báo cảnh sát, chủ yếu vì lo ngại không biết người đang ở trên lầu kia có vây cánh gì để nắm bắt tin tức hay không.

Nếu nói tên thật ra, lỡ như đối phương có ác ý với mình, e rằng sẽ lập tức động thủ.

Bây giờ lấy thân phận là nhân vật A qua đường báo cảnh sát, cho dù hắn ta có biết đi nữa, thì tiểu khu có nhiều người như vậy, hắn lại lén lén lút lút, có người nghi ngờ hắn là chuyện bình thường, chưa chắc đã đoán ra được là Phương Bình.

Làm bác gái Triều Dương (2) một lần nhưng kết quả lại chẳng đâu vào đâu, Phương Bình cảm thấy hơi bất lực.

Dương Thành dù sao cũng không phải là thành phố lớn, lực lượng cảnh sát cũng có hạn, hơn nữa, lượng trinh thám giám sát cũng có hạn, rất nhiều lúc có thể bớt một chuyện thì nên bớt một chuyện.

Với những ca chưa thực sự phạm tội như ca này, chỉ có người báo án qua điện thoại công cộng, rất hiếm khí được xử lý.

Lần này, Phương Bình cũng chỉ đành bỏ đi ý nghĩ báo cảnh sát.

Vẫn là phải dựa vào chính mình, chờ mình hạ gục được đối phương, trước hết tìm xem có chứng cớ phạm tội hay không, sau đó lại báo cảnh sát cũng không muộn.

Nếu không tìm được…

Phương Bình vò đầu bứt tóc, nếu thật sự không tìm dc , vậy kiểu gì cũng ầm ĩ một trận cho coi.

Nếu không tìm được chứng cớ phạm tội ở trên lầu, vậy thì lôi mình ra.

Mình là một thanh niên đầy nhiệt huyết, vì muốn trợ giúp cảnh sát bắt người xấu nên đã làm một vài chuyện khác người, sau đó nhận lỗi với phía cảnh sát…

Cứ như vậy, cảnh sát cũng sẽ chú ý tới hắn ta.

Mặc kệ đối phương là người xấu hay là người tốt, kiểu gì cũng sẽ bị cảnh sát chú ý.

Tốt nhất nên là người tốt, sau đó mình sẽ chân thành thừa nhận sai lầm, tích cực bồi thường.

Còn nếu là người xấu thì còn tốt hơn nữa, nhất lao vĩnh dật (3), biết đâu chừng mình còn được tặng bằng khen nữa.

Tính toán xong lợi và hại, Phương Bình cảm thấy, mặc kệ kết quả như thế nào, cùng lắm mình sẽ bị phê bình giáo dục một trận mà thôi, tổn thất không lớn.

So với chuyện mạng nhỏ của mình bị uy hiếp, kết quả như thế này cũng ở trong phạm vi có thể chấp nhận được.

---

(1) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ có lợi thế

(2) Bác gái Triều Dương: lấy từ chữ quần chúng Triều Dương - những người đưa tin tình báo.

(3) Nhất lao vĩnh dật: cực khổ một lần, sung sướng cả đời.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top