Dịch: Hoangforever
Sau khi dẫn mọi người dạo một vòng thăm phủ lãnh chúa mới được nâng cấp xong, lúc này liền quay về phòng nghị sự một lần nữa. Thôn Sơn Hải vừa mới được thăng cấp lên làm thôn xóm cấp 2 xong, hắn cần phải sắp xếp, cơ cấu lại nhân sự để mọi người an tâm tư tưởng.
Sau khi, mọi người ngồi vào ghế ổn định chỗ ngồi xong, lúc này, Âu Dương Sóc mới nói:
"Cám ơn tất cả mọi người đã có mặt tại đây hôm nay. Nhờ sự chung sức đồng lòng của tất cả mọi người, thôn chúng ta đã thành công nâng thôn xóm lên thành thôn xóm cấp 2. Hơn nữa còn đứng thứ 6 ở khu vực Trung Quốc. Kết quả này có được là do toàn bộ mọi người trong thôn cần cù lao động, tất cả mọi người ở đây làm tốt công việc của mình mà ra. Chuyện vui như thế này, đáng để chúng ta ăn mừng. Cho nên, ta quyết định... tối nay cử hành đốt lửa trại, mở tiệc ăn mừng, mừng thắng lợi này. Bữa tiệc tối nay sẽ do Thôi Ánh Dữu chịu trách nhiệm. Đồng ý không?"
Thôi Ánh Dữu mỉm cười, gật đầu nói:
"Hi hi, Đại ca, anh cứ yên tâm đi. Em chắc chắn sẽ tổ chức buổi tiệc tối nay một cách linh đình. Nói đi thì cũng nói lại, đây cũng là lần đầu tiên lãnh địa chúng ta tổ chức hoạt động rầm rộ linh đình như thế này. Cho nên, em có ý kiến là để buổi tiệc càng thêm tươi vui hơn nữa, em đề nghị buổi tối ngày hôm nay, đại ca phải tự mình biểu diễn một tiết mục góp vui với mọi người nha."
Ánh Dữu vừa nói xong, Sử Vạn Tuế là người đầu tiên ồn ào, rối rít khen ý tưởng này hay. Ngay cả Triệu Đắc Hiền, bình thường hắn là một nam tử nghiêm túc, lúc này cũng cười to, ồn ào theo.
Âu Dương Sóc cười khổ, nói:
"Dữu Nhi, em là đang bán đứng anh đấy! Bất quá chủ ý này cũng không tệ, ta kiên quyết ủng hộ. Ta thấy, ta biểu diễn một mình cũng buồn, không bằng tất cả mọi người ở đây cùng biểu diễn cho vui. Vì vậy, ta đề nghị tất cả mọi người ở đây phải chuẩn bị ít nhất một tiết mục để buổi tối biểu diễn, cho không khí thêm phần sôi động và náo nhiệt."
Hắc Hắc... các người muốn náo nhiệt sao, này thì muốn này, muốn này... không đem các người nhận xuống nước chung... ta không phải là lãnh chúa xấu xa của các ngươi nữa.
Thôi Ánh Dữu che miệng cười khẽ. Đối với ý kiến này của Âu Dương Sóc, đối với nàng mà nói, nó cũng chỉ là chuyện nhỏ, không có chút áp lực nào. Nhưng đối với mấy người đàn ông quanh nàng mà nói thì nhăn nhó, bực bội, khó chịu giống như kiểu tự đem tảng đá đập vào chân mình vậy.
Nhìn vẻ mặt đang từ hưng phấn chuyển sang trái mướp đắng của Sử Vạn Tuế, Âu Dương Sóc khẽ cười thầm, sau đó tiếp tục nói:
"Trở lại vấn đề chính, sau khi lãnh địa chúng ta thăng cấp xong, có rất nhiều việc chúng ta cần phải làm. Những công việc này, ta nói sơ qua cho mọi người rõ. Sau khi ta nói xong, ai có ý kiến gì, có thể nói ra."
"Trước tiên là sắp xếp lại công việc cho bộ phận xây dựng. Mặc dù hiện tại y quán, trường học tạm thời không có cách nào xây dựng do chưa có bản vẽ kiến trúc. Nhưng công việc của bộ phận này vẫn như cũ rất là nặng nề. Giai đoạn tiếp theo, chúng ta cần phải đem hai hạng mục kiến trúc là khai thác quặng sơ cấp và tiễn tháp đơn giản không cần tới bản vẽ kiến trúc kia, xây dựng cho thật tốt. Về phần lựa chọn vị trí và nguyên vật liệu, hai bộ phận dự trữ hàng hóa và vật liệu và bộ phận khai thác quặng trao đổi bàn bạc với nhau cho thật tốt rồi cùng làm. Tiễn tháp đơn giản sẽ được xây dựng làm 2 tòa và ở hai bên cửa thôn. Ngoài ra, phải nắm chắc thời gian, khi vừa bước sang giai đoạn thứ 2, phải xây dựng thêm 15 tòa nhà dân nữa. Công việc quan trọng nhất vẫn là ruộng muối. Bộ phận xây dựng phối hợp với bộ phận sản xuất muối tiến hành xây dựng ruộng muối Bắc Mộ thứ 2."
"Hiện tại, Ruộng muối Bắc Mộ là sản nghiệp duy nhất của lãnh địa chúng ta. Đây cũng là sản nghiệp quan trọng, kiếm ra vàng trong tương lai của chúng ta. Cho nên, ta quyết định, vốn ban đầu dự định mở rộng lên tới 400 mẫu, hiện tại tăng lên thành 500 mẫu. Việc này đòi hỏi cần một lượng lớn sức lao động. Vì vậy, bộ phận hộ tịch cố gắng giải quyết vấn đề này. Giai đoạn này số lưu dân đổi mới ưu tiên sắp xếp cho ruộng muối. Cố gắng đem công nhân làm muối (muối công) đạt tới số lượng 250 người. Có như vậy ruộng muối mới có thể duy trì và vận hành được."
"Về phần bộ phận dự hàng hóa và vật liệu , mỏ đá và sân đốn củi, nhân số vẫn như cũ, không có thay đổi gì, vẫn là 20 người như cũ. Về phía ngư dân, nhân số sẽ được tăng dần lên cho tới khi đạt đủ 30 người. Còn đội dân binh, trực tiếp tăng lên thành 50 người, được biên chế chính thức, 10 người làm một nhóm, 1 nhóm trưởng, 5 người thành một đội, 1 đội trưởng. Số lao động còn dư lại, toàn bộ cho về bộ phận khai khẩn đất hoang. Bộ phận khai khẩn đất hoang tiếp tục khai khẩn đất đồng ruộng, cố gắng đạt tới 2000 mẫu đất. Dựa theo sự phân công trên, bộ phận hộ tịch cố gắng phân bố nhân khẩu và chứng minh hộ tịch tương ứng cho mỗi người một cách thích hợp và đầy đủ. Trên đây là kế hoạch phát triển giai đoạn tiếp theo, mọi người có ý kiến gì không? Có, hiện tại có thể nêu ra."
Những người ngồi ở đây nghe Âu Dương Sóc nói xong, bắt đầu suy nghĩ về những điều thuộc về lĩnh vực mình quản lý, sau đó bắt đầu nêu ra ý kiến của mình.
Sử Vạn Tuế là người đứng dậy đầu tiên phát biểu, hắn nói:
"Chủ công, mạt tướng có ý kiến. Đội dân binh mở rộng lên thành 50 người, tức là... phải bổ nhiệm tới 5 vị nhóm trưởng. Vậy chọn nhóm trưởng như thế nào đây?"
Âu Dương Sóc cười nói:
"Ha ha, chuyện này tướng quân không cần phải lo. Người sẽ do tướng quân chọn, báo cáo lên ta phê duyệt là được. Cố gắng chọn lão binh có kinh nghiệm lâu năm, nhưng không được vì tình cảm riêng, chiếu cố bọn họ vô điều kiện. Tất cả phải lấy chữ tài làm gốc. Ngoài ra, Trương Đại Ngưu và Tam Cẩu Tử, hai vị đội trưởng này có thể cân nhắc lên làm vị trí đội trưởng nhóm mới. Đội trưởng đội dân binh, đương nhiên sẽ do Tướng Quân đảm nhiệm. Hiện tại, ruộng muối Bắc Mộ đã đi vào quỹ đạo, tướng quân có thể thoát ly khỏi vị trí này, chuyên tâm làm nhiệm vụ huấn luyện dân binh của mình. Về phần thủ vệ bảo vệ an toàn cho ruộng muối, công việc này sẽ do Trương Đại Ngưu và Tam Cẩu Tử làm. Hai người bọn họ dẫn theo một nhóm dân binh thay phiên nhau canh gác và bảo vệ."
Sử Vạn Tuế nghe thấy vậy, nhếch miệng cười, không làm việc ở ruộng muối nữa đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng đáng mừng. Nhưng, hắn cũng không phải là một tên mãng phu hữu dũng vô mưu, từ việc Âu Dương Sóc nói, hắn nhận ra có sự khác thường trong đó. Liền hỏi lại:
"Chủ công, lần này chủ công chủ động mở rộng tiểu đội dân binh là có ý gì?"
Âu Dương Sóc gật đầu khen ngợi câu hỏi này:
"Không tệ. Lần này chúng ta mở rộng tiểu đội dân binh chính là để ứng phó với các tình hình mới, những thứ khiêu chiến tới sự an toàn của chúng ta. Khi lãnh địa được thăng cấp, phạm vi thế lực của chúng ta sẽ được mở rộng ra gấp 2.5 lần. Lãnh địa mới này, cần đội dân binh triệt để càn quét qua một lần, loại bỏ tai họa ngầm de dọa tới sự an toàn của dân chúng. Mà nghiêm trọng hơn nữa chính là... khoảng nửa tháng sau, sẽ có một lần dã thú bạo động. Tới lúc đó, lãnh địa chúng ta sẽ gặp phải một lượng lớn dã thú tập kích. Cho nên, trong khoảng thời gian này, tướng quân không chỉ cố gắng đem dân binh huấn luyện thành binh lính một cách nhanh chóng. Mà còn phải lên phương án tác chiến cặn kẽ, phòng ngự dã thú tập kích thôn. Sau khi làm báo cáo xong, đưa cho ta kiểm tra lại."
Sử Vạn Tuế nghe thấy vậy, nghiêm túc nói: "Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Tiếp theo, Thôi Ánh Dữu đứng lên nêu ý kiến:
"Đại ca, về sắp xếp bố trí cho ngư dân, em có một cách nhìn khác. Hiện tại chúng ta chỉ có 4 chiếc thuyền đánh bắt cá, mỗi một thuyền chở được 2 người. Mà xưởng đóng tàu mỗi ngày chỉ chế tạo ra được một chiếc thuyền đánh bắt cá. Vì vậy, muốn có 30 ngư dân ra biển đánh bắt cá như đại ca nói, cần ít nhất 11 ngày nữa. Theo như em được biết, mỗi một ngư dân ra biển đánh bắt cá mỗi ngày thu hoạch được 50 con cá. Nhiều cá như vậy, căn bản chúng ta ăn không hết. Vậy đại ca sắp xếp như vậy là có dụng ý gì?"
Âu Dương Sóc hiểu suy nghĩ của Thôi Ánh Dữu, phải nhớ rằng cá không thể nào làm thực phẩm chính được, và hơn nữa nó cũng không thể bảo quản được lâu. Vì vậy, nó không có cách nào thay thế cho lương thực được. Đối với chuyện này, hắn đương nhiên có tính toán của riêng mình.
"Những điều Dữu Nhi vừa nói đều hoàn toàn chính xác. Nhưng em có nghĩ tới một chuyện, sau khi cá được đánh bắt xong, đem ướp muối, sau đó phơi khô thành cá khô. Cá khô không phải là thức ăn sống, hơn nữa lại có thể dễ dàng chứa đựng, có thể thông qua thị trường buôn bán. Trên thị trường 1 cá khô có giá 15 đồng. Trung bình 2 đơn vị cá sống có thể phơi thành 1 đơn vị cá khô. Mà một đơn vị muối lại có thể ướp được 50 đơn vị cá sống. Trừ đi chi phí muối, một ngày một ngư dân có thể thu hoạch được 355 đồng lợi nhuận cho lãnh địa. Trước khi lô muối đầu tiên ở ruộng muối Bắc Mộ được sản xuất ra, tài chính xây dựng của lãnh địa chỉ có thể dựa vào việc ra biển đánh bắt cá. Về việc hiện tại còn chưa có thuyền đánh bắt cá cho ngư dân, vừa khéo có thể để họ làm công việc ướp cá phơi khô."
Thôi Ánh Dữu nghe Âu Dương Sóc nói vậy, lúc này mới hiểu rõ tính toán của hắn, không khỏi bội phục, thành khẩn nói:
"Đại ca suy nghĩ chu toàn, Dữu Nhi còn thua xa!"
Âu Dương Sóc khoát tay áo, nói:
"Dữu Nhi không cần tự ti như vậy. Ta gần đây cũng vì chuyện tài chính này mà đau đầu, suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được phương pháp như vậy."
Đương nhiên chuyện này cũng không phải do Âu Dương Sóc tạm thời nghĩ ra được phương pháp xử lý, mà hắn nói như vậy cũng chỉ là để an ủi nàng mà thôi. Ngay từ lúc hắn lựa chọn thành lập thôn xóm ở Liêm Châu Bồn Địa, hắn đã suy nghĩ toàn diện về chuyện này rồi. Là một vị lãnh chúa thiết lập lãnh địa ở gần bờ biển, nếu như không lợi dụng đầy đủ tài nguyên đại dương mà nói...không khác gì một thằng ngu, bỏ phí của trời cho.
Phơi nước biển thành muối và ướp cá sống thành cá khô là do hắn nghĩ ra được. Đây là một trong những cách tích lũy vốn ban đầu trong giai đoạn đầu. Vì điều này, hắn không ngại ngần đối mặt với tình trạng thiếu hụt tài chính lúc ban đầu, tốn một đống vàng, mua cuốn sách "sách kỹ thuật phơi nước biển thành muối" và 3 tờ bản vẽ kiến trúc đặc thù.
Đây chính là ưu thế mà trọng sinh mang lại.
Trong khi đại diện của các thế lực lớn đang còn vất vả bỏ một lượng lớn tiền thật ra mua tiền trong game, thì hắn đã phát triển sản nghiệp một cách hoàn thiện. Sản nghiệp này không ngừng cung cấp tài chính xây dựng cho lãnh địa của hắn, liên tục không ngừng nghỉ. Ưu thế như vậy, càng phát triển về sau càng thêm rõ ràng hơn.
Hiện tại sản nghiệp của hắn cũng mới chỉ là cất bước, lợi nhuận sinh ra cũng mới chỉ có hạn, tác dụng có phần chậm chạp. Nhưng một khi mở rộng quy mô, lợi nhuận lúc đó sinh ra chắc chắc sẽ gấp trăm, gấp nghìn lần bây giờ.
Kiếp trước, các vị lãnh chúa cường đại đã sớm tạo thành một nhận thức chung, muốn lãnh địa có thể phát triển bền lâu và lâu dài, chắc chắc phải có sản nghiệp cho riêng mình. Dù sao, sử dụng tiền thực để mua tiền trong trò chơi cũng chỉ còn có 1 năm.
Cuối cùng, Triệu Đắc Hiền đứng dậy, phát biểu ý kiến của mình:
"Đại nhân, ta có một vấn đề cần hỏi. Mới vừa rồi, đại nhân sắp xếp bộ phận khai khẩn đất hoang mở rộng ra tới 2000 mẫu đất đồng ruộng, việc này đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ là, 2000 mẫu đồng ruộng này trồng cây gì? Đại nhân có thể nói rõ được không?"
Âu Dương Sóc quyết định hỏi ngược hắn một câu:
"Giám đốc Triệu , ta hỏi ngươi một câu, dựa vào điều kiện của Liêm Châu Bồn Địa, ngươi cảm thấy nên trồng cây gì là thích hợp nhất?"
Triệu Đắc Hiền xuất thân từ nông dân, một đời giao tiếp với đồng ruộng. Đối với các loại cây theo mùa vụ, hắn nắm khá rõ ràng. Hắn nói:
"Dựa vào thời tiết này, mùa đông chưa qua, mùa xuân chưa tới, cũng không có loại cây công nghiệp nào thích hợp trồng vào điều kiện này cả."
Âu Dương Sóc thần bí cười một tiếng, nói:
"Ngươi nói không sai. Nhưng, dựa vào điều kiện hiện có của Liêm Châu Bồn Địa có một loại cây có thể trồng được vào mùa đông. Cây đó chính là khoai tây. Mặc dù đã qua tháng 11 là tháng đẹp nhất trồng khoai tây, nhưng do khu vực này bị ảnh hưởng bởi gió mùa, cho nên chúng ta vẫn có thể trồng loại cây này được. Hiện tại nếu như bắt đầu trồng... chậm nhất là 4 tháng, chúng ta có thể thu hoạch được, hoàn toàn giải quyết được vấn đề thiếu lương thực mà chúng ta gặp phải."
Triệu Đắc Hiền nghe thấy vậy, sửng sốt, xấu hổ nói:
"Thật xấu hổ cho thuộc hạ, thuộc hạ không nghĩ tới điều này."
Thật ra, chuyện này cũng không thể trách cứ Triệu Đắc Hiền được. Dù sao Triệu gia vẫn luôn ẩn cư trong thế ngoại đào nguyên, mà trong thôn thì ít trồng cây khoai tây, nên hắn mới không nghĩ ra chuyện này.
Âu Dương Sóc khẽ mỉm cười,
"Vì vậy, 2000 mẫu đồng ruộng kia, toàn bộ sẽ được trồng khoai tây. Hơn nữa tốc độ phải nhanh, cố gắng trước cuối tháng hoàn thành xong công việc gieo trồng. Về phầm hạt giống, ta sẽ mua nó ở trên thị trường."
Sau khi trả lời xong nghi vấn của Triệu Đắc Hiền, những người khác cũng không còn ai thắc mắc nữa.
Âu Dương Sóc tuyên bố buổi nghị sự kết thúc. Đợi tới khi mọi người rời đi khỏi, hắn chuẩn bị một số thứ, đi tới thị trường sơ cấp tiến hành thu mua một số thứ.
Hiện tại, trong tay Âu Dương Sóc chỉ còn lại 10 vàng. Hắn còn phải dùng 4 vàng để chuyển chức cho nông dân thành dân binh nữa. Cho nên, số tiền mua hàng trên thị trường cũng chỉ còn dư lại 6 vàng để mua.
Trước tiên hắn dùng 1 vàng, mua đầy đủ hạt giống cung cấp cho 3000 mẫu ruộng. 3000 mẫu là diện tích đất trồng khoai max trong kế hoạch thôn xóm cấp 2 của Âu Dương Sóc.
Sau đó hắn dùng 1 vàng mua 500 đơn vị muối ăn. Từng này muối đủ để dùng thời kỳ đầu, về sau, ruộng muối Bắc Mộ có thể tự mình sinh ra muối, không cần mua nữa.
Còn dư lại 4 vàng, hắn dứt khoát mua hết lương thực, tổng cộng mua được 4000 đơn vị lương thực. Cộng thêm lúc trước còn thừa 3100 đơn vị, ngoài ra còn có ngư dân đánh bắt cá bổ sung thêm nữa, từng này đủ để lãnh địa hắn chống đỡ tới khi lãnh địa thăng cấp lên làm thôn xóm cấp 3.
Sau một hồi thu mua, túi tiền Âu Dương Sóc lúc này đã rỗng tuếch. Hắn sắp xếp mọi người đem vật liệu mua được bỏ vàng thương khố. Thoáng cái hắn không còn việc gì để làm nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận