Kiếp trước, không ít kẻ thức tỉnh nhận thuộc hạ, thậm chí nô lệ, bắt ép họ phải gọi mình là “chủ nhân”.
“Vậy tôi sẽ gọi anh là Lâm An, hoặc đội trưởng.”
“Anh chắc cũng bằng tuổi tôi chứ?”
“Tôi 24, vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay.”
Lâm An nghe vậy, khẽ liếc nhìn Ôn Nhã.
Hắn cũng vừa tròn 24, quả thật bằng tuổi cô.
“Ừ, đúng vậy.”
Ôn Nhã dần quen với sự lạnh lùng của hắn, lại mở miệng hỏi:
“Nhưng anh vẫn chưa nói, tại sao muốn tôi gia nhập?”
“Với lại… anh dường như không giống bọn tôi, có phải không?”
Nghĩ tới sức mạnh kinh khủng Lâm An vừa thể hiện, lòng hiếu kỳ trong cô lại dâng lên.
“Tôi từng hỏi qua Lý Chí Bình. Hắn cũng giống tôi, đã mở khuôn mẫu người chơi. Sức mạnh của tôi là 3, hắn là 4. Còn anh thì sao?”
Lâm An khẽ gật đầu. Suy nghĩ một chút, hắn cũng chẳng định giấu giếm.
“Thứ nhất, tôi muốn cô gia nhập bởi vì cô là biến dị giả. Biến dị giả có thể cung cấp cho tôi tinh thần lực, có thể hiểu là thứ giúp tăng cường sức mạnh của tôi.
Loại người như cô vô cùng hiếm hoi, một khi bị phát hiện sẽ lập tức trở thành mục tiêu tranh đoạt. Cho nên, tuyệt đối đừng để lộ chuyện này trước mặt người ngoài.”
“Thứ hai, tôi là kẻ giác tỉnh. Khác với người chơi bình thường, ngoài khuôn mẫu người chơi, tôi còn có một bảng thông số riêng biệt. Sức mạnh của tôi so với bọn cô…”
“Gấp năm lần!”
Ôn Nhã giật thót tim.
Gấp năm lần!?
Vậy chẳng khác nào… siêu nhân sao?
“Thứ ba, sức mạnh của tôi là 12 điểm.”
Hắn thoáng dừng, rồi bổ sung:
“À không, phải là… 14.4.”
Lâm An chợt nhớ, nhờ chức năng trong đội ngũ, toàn bộ thuộc tính của mình đều được tăng thêm 20%.
“Mười bốn!?”
Ôn Nhã không kìm nổi kêu lên, đôi mắt tròn xoe, thậm chí còn lẩm bẩm nuốt nước bọt.
Mười bốn điểm sức mạnh…
Khó trách hắn chỉ cần một quyền đã đập nát sọ tang thi.
Lâm An chẳng hề bận tâm đến sự kinh ngạc của cô.
Nếu biết rằng từ sau mốc 10 điểm, mỗi điểm sức mạnh tăng thêm đều tương đương mức gia tăng 30%, e rằng cô sẽ càng chấn động hơn nữa.
“Cô cũng sẽ được gia tăng thuộc tính. Đó là lợi ích khi gia nhập đội của tôi. Lát nữa có thể tự kiểm tra.”
Nghe vậy, Ôn Nhã vội mở bảng thông số.
Niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt.
Nhưng ngay khi nhìn thấy dòng chữ ( Thành viên đội Cứu Thế ), ánh mắt cô hơi sững lại.
“Cứu Thế?”
Cái tên này nghe qua đã có một ý nghĩa đặc biệt.
Chỉ là, Lâm An không giải thích.
Cô cũng chẳng dám hỏi bừa.
Hình tượng vốn đã thần bí của hắn, trong mắt cô lại càng thêm lớp màn che phủ.
Có lẽ… cô đã vô tình gặp được một nhân vật phi thường?
“Lên xe.”
Lâm An chẳng quay đầu, chỉ thản nhiên nói một câu.
Ôn Nhã bừng tỉnh, ngoan ngoãn đi theo.
Hắn khởi động mô-tô, cô cũng ngồi lên ghế sau, ánh mắt khẽ dao động nhìn bóng lưng hắn.
“Rầm!”
Tiếng động cơ nổ vang, thân xe rung mạnh.
Trong tiếng hét kinh hãi của cô, mô-tô vút đi như một mũi tên.
Gió lạnh rít gào, tốc độ cao khiến cô buộc phải vòng tay ôm chặt lấy eo hắn.
Cảm giác ấm áp… an toàn.
Sau một ngày một đêm không ngủ, tinh thần luôn căng như dây đàn, giờ phút này khi ôm chặt hắn, Ôn Nhã bỗng thấy lòng dâng lên một cảm giác bình yên kỳ lạ.
Mô-tô tựa bóng đen xé gió, để lại một vệt dài trên cao tốc.
Chẳng bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến.
Cô không còn chống cự nổi, khẽ gục xuống, thiếp đi.
Chỉ là đôi tay theo bản năng siết chặt hơn một chút.
Lâm An cảm nhận được Ôn Nhã ngủ say, liền giảm tốc.
……
Ở tận cuối con đường tiến vào thành phố.
Hàng vạn tang thi chen chúc, biển người chết ken dày.
Hàng ngàn chiếc xe tông nhau nát bấy, xác thịt tứ tung.
Chính giữa xa lộ, một ngọn đồi xác chết được chất đống.
Trên đỉnh đồi, một cậu bé đang ngồi xổm.
Trong tay, nó cầm một cánh tay gãy, lật qua lật lại tìm kiếm thứ gì đó.
Không tìm được, nó liền vứt đi, lại cúi xuống bới trong đống xác bên dưới.
“Không.”
“Phải.”
“Là.”
“Cái.”
Giọng trẻ con non nớt, ngắt quãng từng chữ.
Xung quanh, tang thi đông nghịt vây quanh ngọn đồi, nhưng không một con nào dám tiến vào.
Một vòng trống rỗng, như thể đứa trẻ nhỏ bé ấy lại khiến bọn chúng sợ hãi tột cùng.
“Clang.”
Một con tang thi vô tình bị đồng loại đẩy ngã, rơi vào khoảng trống kia, đập phải một mảnh sắt phát ra âm thanh chói tai.
Cậu bé ngẩng phắt đầu.
Đôi mắt đỏ máu.
“Gào!!”
Một luồng sóng xung kích vô hình phun ra từ miệng nó, trong nháy mắt nghiền nát con tang thi kia thành bột.
Cả bầy hoảng loạn.
Những sinh vật vốn không có lý trí, lại biểu hiện cảm xúc dị thường dưới sự uy hiếp của đứa trẻ.
Nếu Lâm An có mặt ở đây, hắn ắt hẳn sẽ nhận ra—
Đây chính là uy hiếp bản năng chỉ có ở tang thi cấp ba trở lên khi đối diện biến dị thể!
“Cũng.”
“Không.”
“Phải!!”
Sự phẫn nộ và điên cuồng bùng phát, hóa thành sóng xung kích cuốn phăng mọi thứ.
Trong nháy mắt, cả một vùng tang thi và xe cộ đều hóa thành tro bụi.
Cuối cùng, cậu bé từ bỏ việc tìm kiếm, đứng thẳng dậy.
Trên ngực nhỏ bé, một mảnh vỡ màu đen cắm sâu vào.
Không gió, mà cơ thể nó lại từ từ lơ lửng, như một con rối bị vô hình điều khiển.
Đầu cậu bé khẽ xoay, quan sát xung quanh.
Rồi, nó đổi hướng.
Từng bước hư không.
Dưới chân, bầy tang thi còn sót lại lập tức xoay mình, theo sát phía sau.
Đoàn quân xác chết cuồn cuộn, vô tận.
Mục tiêu—Trung tâm thành phố Lâm Giang!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận