“Câm miệng.”
Lâm An không thèm quay đầu, thò tay trong túi móc ra một xấp tiền rồi ném thẳng xuống đất.
Những tờ tiền đỏ bay lả tả.
Hắn mang theo không nhiều, nhiều lắm cũng chỉ hai, ba ngàn.
Tiền bạc giờ đây đã chẳng còn nhiều ý nghĩa.
Nhưng với phần lớn những người bình thường còn chưa hiểu rõ tình hình, thì nó vẫn có sức hấp dẫn không nhỏ.
Lâm An chẳng muốn lằng nhằng với bà chủ tiệm hoa.
Dù sao, mục tiêu của hắn là linh năng thực vật trong cửa hàng, mà xét cho cùng cũng coi như đã cứu mạng bà ta.
Người đàn bà này không biết ơn thì thôi, còn dám được voi đòi tiên.
Nếu còn dám la lối nữa, hắn không ngại bổ một dao chém chết.
Xa xa, đám tang thi có lẽ đã nghe thấy động tĩnh.
Lối vào cửa tiệm lại chật hẹp, nếu chậm trễ mà chưa tìm được linh năng thực vật, một khi lũ xác sống kéo tới thì ngay cả hắn cũng gặp phiền phức lớn.
Những tờ tiền rơi xuống.
Bà chủ tiệm hoa béo ú thoạt đầu sững sờ, rồi lập tức cúi xuống nhặt vội.
Liếc mắt nhìn qua Ôn Nhã đang cầm rìu, bà ta nhét tiền vào túi, sau đó ánh mắt lóe sáng.
“Không đủ!”
“Còn làm hỏng cửa nhà tôi nữa!”
“Cái cửa cuốn điện tử này ít nhất cũng hai chục ngàn!”
Bà ta vừa gào vừa phun nước bọt, chỉ tay thẳng vào mặt Lâm An.
Hoàn toàn quên mất bộ dạng sợ hãi cầu cứu khi trốn trên lầu trước đó.
Hành động ném tiền của Lâm An lại khiến bà ta thêm tự tin.
Nếu là kẻ cướp thật sự, gặp phải loại hung thần này, bà ta chắc chắn chẳng dám hé răng.
Đằng này, người ta vừa lấy đồ vừa còn để lại tiền?
Thế thì dễ nói chuyện rồi!
Có ăn, có tiền, bà ta liền mạnh miệng hơn, còn giơ điện thoại lên giả vờ gọi cảnh sát.
“Không đưa tiền, tôi báo công an bắt các người ngay!”
Bà ta mặt mày hớn hở, vốn còn đang đau đầu vì cửa tiệm bị lũ tang thi phá hỏng, thiệt hại chẳng biết tính sao.
Giờ thấy Lâm An ra tay hào phóng, trong lòng liền nổi lên lòng tham.
Nghe vậy, Ôn Nhã tức giận, sắc mặt khó chịu.
“Chị làm người kiểu gì vậy? Dù sao chúng tôi cũng vừa cứu chị mà!”
“Cửa hỏng đòi tiền? Lúc chị kêu cứu chẳng thấy nhắc gì cả!?”
Bà chủ tiệm ra vẻ khinh miệt.
Dù Ôn Nhã đang cầm rìu, nhưng bà ta đã chắc mẩm nhóm người này là loại dễ nói chuyện, chẳng hề thấy uy hiếp gì.
“Các người có thể chờ tôi mở cửa mà!”
“Tôi kêu cứu, đâu bảo các người phá cửa!?”
“Vút!”
Lưỡi dao sắc bén bất ngờ đặt ngang cổ họng bà ta.
Ánh mắt Lâm An lạnh lẽo như băng.
“Còn ồn ào nữa, tao giết mày.”
Với thính lực cực nhạy, hắn đã nghe thấy phía xa truyền tới tiếng chân hỗn loạn.
Nếu để ả đàn bà này tiếp tục gào thét, chẳng khác nào rước họa tang thi tới.
Bà chủ tiệm cứng người như bị bóp cổ, giọng the thé lập tức tắt ngúm.
Sợ hãi.
Run rẩy.
Người hiền thì dễ bị bắt nạt.
Khi Lâm An lộ ra sự tàn khốc, bà ta liền ngoan ngoãn im bặt.
“Đừng… đừng giết tôi…”
“Cho… tôi đưa hết cho các người…”
Giọng run rẩy cầu xin, bà ta rõ ràng cảm nhận được sát khí lạnh người trong mắt hắn.
Nhưng Lâm An không thèm đáp, ánh mắt hắn gắt gao dừng lại ở một góc cửa hàng.
Trong ánh đèn lờ mờ, một đóa hoa hồng viền vàng thẫm không hề bắt mắt.
Song trong tầm nhìn của Lâm An, xung quanh nó lại tỏa ra từng đợt sóng linh năng nhàn nhạt.
Quả nhiên, đây chính là linh năng thực vật!
-----
[Linh năng thực vật: Hoa hồng viền vàng (ô nhiễm linh năng cấp 1)]
Hiệu quả: Ăn vào tăng thuộc tính.
-----
Ánh mắt Lâm An lóe sáng, hắn sải bước tới gần, chẳng chút do dự bứt cánh hoa bỏ vào miệng.
Hương vị ngọt ngào, hoàn toàn không khô hắc như tưởng tượng.
“Ting! Nhận được +1 Ý chí, +1 Thể chất, kháng độc (Tang thi) +20%.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận