Lâm An dậm gót giày lên cổ hắn, ánh mắt băng lãnh như lưỡi dao.
Chỉ cần có chút phản kháng, hắn thà giết trước, rồi mới từ từ tìm đồ.
“Ực…”
“Đừng… đừng giết tôi!”
Gã xăm trổ nuốt nước bọt, ánh mắt vừa run sợ vừa cầu khẩn.
Kẻ từng dựa vào thế lực xã hội đen để hống hách giờ hiện nguyên hình là một kẻ yếu đuối sợ chết.
“Chiếc nhẫn… ở đâu.”
“Hay bất cứ món trang sức nào.”
Gã ngẩn ra. Hắn tưởng Lâm An đến đây gây sự.
Thì ra… là cướp đồ?
Cướp thì nói sớm, ai lại đánh người trước!
Gã muốn khóc, chỉ vì đêm qua bài bạc khuya quá nên ngủ lại đây.
Nếu biết là vì đồ vật, hắn đã dâng cả hai tay từ đầu.
“Tôi… tôi không biết, tôi không phải chủ ở đây.”
Gã lắp bắp, giọng méo mó vì mất răng.
Thấy ánh mắt Lâm An tối sầm lại, như sắp ra tay giết người, gã cuống quýt la lên:
“Tầng hai! Văn phòng tầng hai hình như có nhiều đồ, nhưng… có khóa!”
“RẦM!!”
Vừa nghe được câu trả lời mình muốn, Lâm An tung cú đá sấm sét vào thái dương gã, hắn gục xuống bất tỉnh, không kịp kêu một tiếng.
….
Khóa ư?
Chuyện nhỏ.
Lính đặc nhiệm như hắn, kỹ năng mở khóa chỉ là bài học cơ bản.
Thời gian trôi…
Nửa giờ sau.
“RẮC!!”
Cánh cửa gỗ sang trọng bật tung, ổ khóa chống trộm vẫn còn nguyên, chỉ có chính giữa cánh cửa vỡ toác như bị rìu bổ.
Phá khóa kiểu cao cấp, thường là thô bạo nhất.
“Tách.”
Hắn bước vào, bật công tắc đèn cạnh tường.
Lâm An lặng lẽ quan sát khắp căn phòng, từng chi tiết một — và rồi một điểm bất thường lập tức thu hút ánh nhìn của hắn.
“Là… dao động không gian?”
Căn phòng dường như đã bỏ hoang một thời gian dài, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc lạnh lẽo.
Góc phòng.
Một khối đen to bằng nắm tay đang lơ lửng giữa không trung.
Thứ màu đen ấy như xâm chiếm, nuốt chửng một khoảng không gian xung quanh.
Lâm An hít sâu một hơi, đôi mắt dán chặt vào một tia sáng bạc mong manh ẩn hiện trong khối đen.
Tim hắn đập thình thịch — đó là… Nhẫn Không Gian!
Kiếp trước, chiếc nhẫn này từng gây chấn động cả Lâm Giang thị.
Tất cả mọi người đều biết: tên du côn kia chính là nhờ nhẫn này mà phát tài, từ một kẻ tầm thường trở thành người thức tỉnh có sức mạnh khủng khiếp, rồi xây dựng nên khu an toàn ngoài thành.
Truyền thuyết… đang nằm ngay trước mắt hắn!
Không chần chừ, Lâm An vươn tay chộp lấy chiếc nhẫn — nhưng ngón tay hắn chạm vào khoảng không, hoàn toàn không có cảm giác.
Bất chấp sự dị thường, hắn nghiến răng, đẩy hẳn nửa bàn tay xuyên vào khối đen — và móc ra được chiếc nhẫn.
“Ong… ong…”
Những làn sóng dao động dồn dập bùng phát, kéo theo một luồng khí tức rợn người từ trong hắc động phả ra.
“ROÀOOO!!”
Một tiếng gầm chấn động trời đất vang lên từ hắc động.
Từng làn tử khí dày đặc như có sinh mệnh, điên cuồng tuôn trào ra ngoài.
Chạy!
Lâm An nắm chặt chiếc nhẫn, quay người bỏ chạy thục mạng.
Không biết trong đó là cái gì, nhưng rõ ràng hắn vừa chọc trúng một thứ khủng khiếp.
Kiếp trước… không hề nghe nói có chuyện này xảy ra…
Chẳng lẽ… do hắn đã lấy nhẫn quá sớm?
Không kịp nghĩ nhiều, hắn lao vụt ra cửa, bàn tay siết chặt lấy chiếc nhẫn bạc sáng loáng.
……
“Tích.”
“Phát hiện người chơi Trò Chơi Tận Thế.”
“Tích… phát hiện thất bại — chưa tìm thấy thân thể đã dữ liệu hóa.”
“Cảnh báo!”
“Cảnh báo!!”
Tiếng báo động chói tai vang lên trong đầu hắn, khiến hắn lạnh toát sống lưng.
Sau lưng, tử khí đặc quánh như những xúc tu từ vực sâu, điên cuồng trườn tới.
Không còn đường chạy!
Lâm An nghiến răng, lao thẳng đâm vỡ cửa kính, nhảy khỏi tầng hai.
Vừa chạm đất, một cơn choáng váng cực độ và bóng tối đặc quánh ập tới, nuốt chửng toàn bộ ý thức của hắn.
Hắn gục xuống bất tỉnh tại chỗ.
Trong lúc hắn chìm vào hôn mê, chiếc nhẫn bạc trên tay dần tan biến… rồi hòa làm một với thân thể hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận