Không xa phía trước, một gã đàn ông trung niên chết lặng nhìn cảnh Lâm An nhảy từ nóc xe xuống.
Cú bật kinh người ấy… tựa như cảnh trong phim.
Trong giây lát, hắn quên mất sau lưng mình vẫn còn hàng chục con xác sống đang gào thét đuổi theo.
“Cứu… mạng…!”
Một cái vấp.
Gã loạng choạng, rống khản cả giọng như kẻ nắm được cọng rơm cứu mạng.
Lâm An nghe tiếng, khẽ ngẩng đầu liếc qua.
Thấy hắn đã chú ý đến mình, mắt gã đàn ông bừng lên hy vọng.
“Cứu… cứu tôi!”
Lâm An cau mày.
Gã này đã kiệt sức, chạy trối chết đến mức thân thể sắp sụp đổ.
Nhưng hắn không định lãng phí thời gian cứu người.
Lũ xác sống quá nhiều.
Và chỉ còn sáu phút nữa, virus sẽ chính thức bùng phát.
Hiện tại, những con xác sống xuất hiện phần lớn là kẻ thể chất yếu ớt hoặc chết vì tai nạn mà biến đổi, nhưng một khi dịch bệnh bùng nổ…
60% dân số toàn khu trung tâm thành phố Lâm Giang sẽ biến thành xác sống.
10% còn lại sẽ lần lượt phát bệnh — như những quả bom hẹn giờ ẩn nấp trong đám đông.
Thành phố này có hơn ba triệu người.
Hắn không phải thánh thần, không thể thấy ai cũng cứu.
Hai người lướt qua nhau.
Ánh mắt gã đàn ông từ hi vọng chuyển sang tuyệt vọng, môi run rẩy.
Thể lực đã cạn, đôi chân bủn rủn như bùn nhão — chỉ cần dừng lại, đám xác sống phía sau sẽ xé hắn thành từng mảnh.
Tuyệt vọng.
Bất lực.
Con búp bê nhỏ hắn vô thức nắm chặt khi chạy trốn rơi xuống đất — món quà sinh nhật hắn mua cho con gái.
Lâm An mặt không biểu cảm, ánh mắt chỉ lướt thoáng qua con búp bê.
Bước chân hắn khẽ lệch hướng.
“Vút!”
Hắn lao thẳng về phía con xác sống gần gã đàn ông nhất.
Cú đấm như mũi tên xuyên phá, đấm thủng lồng ngực, xé toạc máu thịt, tạo thành một lỗ rỗng xuyên suốt trước sau.
“Xoẹt!”
Lâm An giật mạnh, rút nguyên cột sống của con xác sống ra, vung lên như một vũ khí.
Xương xác sống bị virus cường hóa, cứng rắn vô cùng, thường được dùng làm vũ khí trong thời tận thế thiếu thốn vật tư.
“Rầm!”
Khúc xương trắng loáng xé gió gào rú, bổ đôi con xác sống bên phải, hai nửa thân thể chao đảo đổ sụp.
Gã đàn ông trung niên ngây dại.
Tưởng mình chết chắc, vậy mà Lâm An vẫn ra tay.
Hắn như một con hổ xông vào bầy cừu, sức mạnh vượt xa mọi tưởng tượng, khiến gã khô miệng, run rẩy như nhìn thấy quái vật.
Gã nhìn đám người phía xa liên tục bị xác sống lao tới xé nát, nhìn thành phố đang chìm trong địa ngục, và… trong đầu hắn hiện lên một ý niệm sắc lạnh:
Thế giới này… xong rồi.
Nhưng đi theo hắn… có thể sống.
Hắn có thể cứu con gái mình.
“Bịch!”
Gã bất chợt quỳ rạp xuống đất, giọng khàn lạc đi, hướng về phía Lâm An đang quét sạch xác sống, gào lên như van xin:
“Xin anh… cứu con gái tôi! Nó còn đang ở trường học!!”
Lâm An không quay đầu.
Hắn có thể giết sạch đám xác sống chắn đường đã là cực hạn.
Cứu người?
Vậy ai cứu được huynh đệ của hắn!?
Lâm An dứt khoát xoay người, bước đi.
“Chạy đi. Muốn sống… hãy tự sống sót.”
Gã đàn ông nghe câu nói lạnh băng ấy, chỉ biết cười khổ.
Nhìn đám xác sống lại đang kéo đến, hắn nhặt vội con búp bê trên đất, cắn răng quay đầu bỏ chạy.
…..
Trung tâm thành phố — Quảng trường Vạn Đại.
Lâm An toàn thân đẫm máu, từng giọt dính bết vào tóc, nhỏ tí tách xuống mái.
Hắn lặng lẽ đứng trên sân thượng một khu dân cư, ánh mắt âm trầm nhìn về trung tâm thương mại.
Tận thế sắp mở màn.
Lúc ấy, một cơn bão tinh thần sẽ quét khắp toàn cầu — khiến ý chí con người trong khoảnh khắc bị tê liệt.
Nếu đang di chuyển mà rơi vào trạng thái ấy, sẽ là án tử.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận