Vào một buổi chiều giữa mùa hè, cái nắng như thiêu như đốt, thiêu đốt cảnh vật và không khí xung quanh.
Tô Mộc Tranh bước đi trên đường và đi vào một quầy đồ uống lạnh ở ven đường. Nàng tính mua một cây kem để ăn giải nhiệt. Kết quả là, không thấy người bán hàng đâu. Ngay tới cả người bán hàng cũng không tâm tới việc mùa hè là thời điểm tốt nhất để bán đồ lạnh, mà trốn đi đâu tránh nắng mất rồi.
Tô Mộc Tranh đợi một lúc vẫn không thấy người đâu, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi.
Đi dọc theo con phố vắng một lúc, nàng bước vào một quán Internet. Đẩy cửa bước vào, đập vào mặt nàng là không khí mát lạnh của điều hoà, thấy vậy nàng liền thở phào ra một hơi. Tiếp đó nàng nghe thấy tiếng ồn ào, huyên náo ở trong quán Internet.
Có chuyện gì sao?
Tô Mộc Tranh tò mò nhìn về nơi ồn ào kia. Người trông quán thấy cô gái bé nhỏ này bước vào liền vẫy vẫy tay, hớn hở bắt chuyện:
“Mộc Tranh, lại tới à?”
“Vâng, Thôi ca.”
Tô Mộc Tranh cũng lên tiếng chào hỏi lại đối phương.
“Lại tới đưa cơm cho anh trai à?”
Thôi ca cúi xuống, thấy Tô Mộc Tranh mang theo hộp cơm cách nhiệt tới, liền lên tiếng hỏi han. Dù sao cảnh tượng này cũng không quá xa lạ đối với hắn.
“Đúng vậy! Anh ấy đâu rồi?”
Tô Mộc Tranh hỏi.
“Đang ở bên kia.”
Thôi ca chỉ tay về nơi ồn ào kia.
“Bất quá, hôm nay, hắn có chút ăn không tiêu.”
“Sao vậy?”
“Hắn gặp phải đối thủ.”
Thôi ca cười nói.
Đối thủ?
Tô Mộc Tranh ngẩn người.
Mặc dù không biết rõ lắm về những trò chơi điện tử mà anh trai cô thường chơi, thế nhưng cô biết được một điều: Anh trai cô chơi game rất giỏi và hiếm khi bị thua người khác.
Đối thủ?? Đó chính là nói, người này có thể đấu ngang tay với anh trai cô?
Tô Mộc Tranh đi về phía nơi huyên náo.
Hai chiếc máy tính quay lưng lại với nhau, được bao vây bởi ba lớp người đang đứng vây xem ở bên cạnh, đông tới múc nước nước chảy cũng không lọt.
Tô Mộc Tranh vừa thấp vừa nhỏ, cố gắng nhón chân lên để nhìn xem rốt cuộc bên trong đó đang có chuyện gì xảy ra, thế nhưng không tài nào nhìn thấy được gì. Chỉ nghe được đám người lúc thì hô to gọi nhỏ, lúc thì thở dài, lúc thì ngạc nhiên.
“Tô Mộc Thu, hôm nay không hành được người ta?”
Đột nhiên có người lớn tiếng nói.
Không được?
Tô Mộc Tranh cảm thấy kinh ngạc ở trong lòng. Người này không những đấu ngang tay với anh trai cô mà còn khiến cho anh trai cô không có cách nào chiến thắng sao?
Tô Mộc Tranh thực sự muốn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, thế là cô cố chen vào đám đông.
Tô Mộc Thu là khách quen của quán này nên Tô Mộc Tranh cũng thường xuyên lui tới quán nét này. Do thường xuyên lui tới nên cô có quen với người trông quán và một số khách hàng ở đây nữa.
Lúc này, sau khi có vài người nhận ra Tô Mộc Tranh tới, liền vội vàng tách ra một bên để nàng chui vào. Dù sao ai ở đây cũng đều yêu mếm cô gái trẻ đẹp, đáng yêu này!
Rốt cuộc cũng chui vào được!
Tô Mộc Tranh thở dài ra một hơi, ngẩng đầu nhìn thì thấy anh trai cô đang ngồi ở máy tính phía đối diện, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Đối thủ của anh trai cô đâu?
Đối phương đang ở ngay trước mặt Tô Mộc Tranh. Cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người này. Thoạt nhìn đây là một vị thiếu niên, tầm trạc tuổi với anh trai cô.
Rất nhanh, ánh mắt của cô rời xuống hai tay của đối phương. Đó là một đôi bàn tay rất xinh đẹp. Lúc này đôi bàn tay đang lướt nhanh trên các phím và bấm chuột “Cách cách” một cách điêu luyện. Tiếng “cạch cạch” vang lên không dứt, kèm theo đó là những tràng pháo tay thán phục của người vây xem xung quanh.
Người này rất là lợi hại a!
Mặc dù không biết nhiều về trò chơi, thế nhưng sau khi nhìn thấy được thao tác tay của đối phương, trong lòng cô không khỏi nảy lên ý nghĩ này.
Đúng lúc này, người vây xem lại ồ lên một tiếng, có kinh ngạc, có tiếc nuối. Trận tỷ thí đã có kết quả.
Ai thắng?
Tô Mộc Tranh không cần nhìn vào màn hình, mà chỉ cần nhìn biểu hiện của anh trai cô ở phía đối diện liền biết được ai thắng ai thua.
Đột nhiên, đủ loại âm thanh chế nhạo vang lên.
Trong đám người vây quanh này,có không ít người từng là thủ hạ bại tướng của Tô Mộc Thu. Hiện thấy Tô Mộc Thu thua trận, những người này liền hưng phấn ra mặt, sau đó thở phào một hơi.
Tô Mộc Thu trợn tròn mắt, có chút xấu h,ổ thế nhưng cũng không có tức giận.
Đám người ồn ào đui chột này hơn phân nửa trong số đó là bằng hữu của hắn. Những tiếng cười cợt, chế nhạo vừa mới vang lên kia đa phần chỉ mang tính châm chọc.
Ngày thường, ai cũng có thắng có thua, chỉ tiếc là Tô Mộc Thu có tỷ lệ thắng quá cao, luôn là người giữ vững phong độ tốt nhất ở đây. Hôm nay, có người khiến cho hắn bị thua trận. Cơ hội hiếm có như thế này, không châm chọc hắn thì không phải là bằng hữu.
“Tô Mộc Thu, em gái ngươi đưa cơm tới kìa. Hay là ăn no xong, tái chiến lại?”
Lúc này có người nói to lên. Đám người vây quanh nghe thấy vậy liền cười phá lên.
Tô Mộc Thu nghe thấy như vậy liền ngẩng đầu lên và nhìn thấy Tô Mộc Tranh đang đứng ở phía đối diện.
“Không chơi nữa.”
Hắn đẩy bàn phím về phía trước, sau đó đứng dậy.
“Ăn no xong tái chiến đi?”
Kết quả là chàng trai ở phía đối diện hồ hởi nói.
Mọi người nghe thấy vậy cũng vui mừng ra mặt. Tiểu huynh đệ này rất biết cách nói chuyện a! Lại còn biết phối hợp với suy nghĩ mọi người để giễu cợt nữa!
Tô Mộc Thu bị xem thường như vậy, hung hăng trừng mắt lên nhìn hắn nói:
“Lại đây, cùng ăn đi, để khỏi tí nữa có thua cũng đừng có lấy có vì đói bụng.”
“Ta có nhu cầu này sao?”
Người kia đứng dậy nói.
Mọi người lại bật cười.
Thật nhìn không ra tiểu tử này không những có kỹ thuật tốt mà miệng lưỡi còn rất là sắc bén nữa.
“Thôi nào, cùng nhau ăn đi!”
Lúc này, Tô Mộc Tranh từ trong đám người chui lên, chủ động lên tiếng chào hỏi.
“Người là em gái của hắn à?”
Người kia quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mộc Tranh liền lập tức bắt chuyện.
“Đúng vậy!”
“Có chơi game không?”
“Không có.”
“Muốn học chơi không? Vui lắm?”
Người kia nói.
“Mộc Tranh lại đây, đừng nói nhiều với người lạ.”
Tô Mộc Thu tiến lên phía trước, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, sau đó lên tiếng chào hỏi Tô Mộc Tranh.
Tô Mộc Tranh cười cười, chạy tới bên cạnh Tô Mộc Thu.
Trong quán internet có một khu vực nghỉ ngơi, dành riêng cho những khách hàng chờ đợi. Khách quen Tô Mộc Thu thường hay dùng bữa trưa ở nơi này.
Mà cái tên kia thì cũng không có khách khí, đi theo hai người về phía bên này.
Tô Mộc Thu nhận hộp cơm từ phía Tô Mộc Tranh, thành thạo phân phối thức ăn, cuối cùng xếp đều thành 3 phần bằng nhau.
Sau khi nhìn qua một lượt, anh lấy một ít ở bên phần mình bỏ sang phần phần bên kia, sau đó đưa phần nhiều hơn này cho Tô Mộc Tranh, còn phần nhỏ hơn mình cầm. Một phần khác thì lưu lại ở trên bàn, liếc mắt về phía tên kia, ý bảo hắn tuỳ tiện.
“Anh, ăn thêm chút nữa đi.”
Tô Mộc Tranh lập tức nói.
Tô Mộc Tranh chỉ mang phần cơm dành cho hai người. Dù có mang nhiều thêm một chút thế nhưng cũng không quá nhiều. Ba người ăn thì có chút miễn cưỡng.
Thế mà Tô Mộc Thu còn lấy không ít thức ăn ở phần mình bỏ sang cho cô, thế này anh trai cô ăn còn chưa được nửa bụng mất.
“Ta ăn không vô!”
Tô Mộc Thu bưng cơm hộp lên, từ chối.
“Ha ha ha, tức sao? Không đến mức như vậy chứ? Thắng thua là chuyện thường tình mà, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Tên kia cũng không có khách khí bưng phần cơm của mình lên, tay nhanh thoăn thoắt lấy một phần cơm của mình bỏ sang phần của Tô Mộc Tranh, chỉ trong tích tắc đã bằng phần thức ăn Tô Mộc Thu vừa mới đưa cho lúc nãy.
“Tâm trạng ta đang vui, ta không cần ăn nhiều như vậy.”
Hắn nói.
“Ngươi, cái tên này…”
Tô Mộc Thu lẩm bẩm một câu, không thèm đôi co với cái tên này nữa.
“Tôi chưa từng gặp anh bao giờ!”
Lúc này, Tô Mộc Tranh mới lên tiếng bắt chuyện với đối phương. Lần này, Tô Mộc Thu cũng “không nên cùng người lạ nói nhiều” để ngăn cản nữa.
“A, ta đi ngang qua đây, tuỳ tiện vào đây vui đùa một chút, sau lại nghe nói có cao thủ, sau đó tựu…”
“Sau đó cái gì?”
Tô Mộc Thu trừng mắt lên hỏi hắn.
“Sau đó tựu lãnh giáo một chút, đúng là cao thủ, nhưng so với ta vẫn kém một chút.”
Hắn nói.
“Gáy sớm làm gì, ăn xong tái chiến lại.”
Tô Mộc Thu hét lên.
“Ha ha, không thể.”
Đối phương nói.
“Sao? Muốn chạy à?”
Tô Mộc Thu tức giận nói.
“Không có tiền.”
Đối phương vỗ vỗ túi nói.
Lý do này quá mạnh mẽ.
Không có tiền, đương nhiên không có cách nào dùng máy tính của quán để chơi game rồi.
“Ta tính tiền cho.”
Tô Mộc Thu đâu dễ dàng buông tha cho hắn.
“Ăn cơm của người, tiền Internet người cũng trả cho ta, ta thắng người, đâu còn ý nghĩa nữa.”
Đối phương nói.
“Ai nói ngươi nhất định sẽ thắng?”
Tô Mộc Thu nói.
“Thỉnh thoảng, ta cũng có thua vài trận.”
Đối phương tự nhiên như ruồi nói.
“Nuốt không trôi.”
Tô Mộc Thu thực sự đã bụng đầy một cục tức khí rồi.
“Sao hai người không về nhà chơi?”
Tô Mộc Tranh đưa ra lời đề nghị.
“A??”
“Ở nhà… cấu hình hai máy tính không có được giống nhau cho lắm. Đối với chơi game mà nói, sợ đánh không được tốt.”
Tô Mộc Thu nói.
Cấu hình ảnh hưởng rất nhiều tới trận đấu, hiển nhiên trong 2 cái máy kia, có một cái có cấu hình yếu hơn so với cái còn lại. Tô Mộc Tranh không biết những thứ này, còn nghĩ rằng chỉ cần có 2 máy tính liền có thể đối chiến.
“Tổng thể mà nói cũng không có ảnh hưởng quá nhiều, đúng không?”
Đối phương hỏi.
“Ý của người là, ngươi chơi trò nào cũng có thể thắng được ta, đúng không?”
Tô Mộc Thu hỏi.
“Điều đó là không thể, trò chơi thì nhiều lắm, rất nhiều trò chơi ta không có biết chơi.”
Đối phương nói.
“Không ăn nữa! Nhanh đứng dậy cho ta, chúng ta quyết đấu một trận nữa!”
Tô Mộc Thu chỉ còn thiếu chút nữa là lật bàn.
“Ta cũng ăn xong rồi.”
Người kia để bát đũa xuống.
“Đi!!! Mộc Tranh, tí nữa gặp lại.”
Tô Mộc Thu đứng dậy kéo tên kia đi, một giây cũng không có trì hoãn.
“Gặp lại sau.”
Người nọ cũng quay người lại chào hỏi Tô Mộc Tranh một tiếng.
“Gặp lại.”
Tô Mộc Tranh cười nói.
Giờ khắc này, cô cũng không ngờ được rằng, cái người kỳ quái xông vào cuộc sống của nàng và anh trai nàng này, lại là người sẽ cùng nàng và anh trai nàng sống bên cạnh nhau 10 năm trong tương lai, thậm chí là lâu hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận