- Trang Chủ
- Đô thị
- Toàn Chức Cao Thủ II: Phiên Ngoại: Đỉnh Quang Vinh (Dịch)
- Chương 5: Người bạn đầu tiên, đối thủ cả cuộc đời (3)
Dịch: Hoangforever
Từ Hẻm Núi Cấp 1 đi tới Chủ Thành phải đi qua một khu vực luyện cấp, sau đó đi trên một con đường lớn rồi mới tới Chủ Thành. Người chơi đi qua đi lại nơi này chỉ có nhiều chứ không có ít.
Mặc dù không có nhiều người nghe được Đại Mạc Cô Yên nói, nhưng với danh tiếng tỷ lệ thắng 100% ở trên đấu trường của mình, có nói rằng hai nhân vật Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên là hai cao thủ đứng đầu hiện tại cũng không có bất kỳ ai dị nghị gì. Chỉ là mọi người càng thêm hiếu kỳ không biết ai trong hai người này sẽ là người giỏi hơn.
Cho nên trên con đường lớn ở ngoài thành, khi hai nhân vật này gặp nhau, phàm là người chơi biết tới hai nhân vật nổi tiếng này đều vội vàng dừng bước chân lại.
Diệp Tu cũng không có cự tuyệt lời khiêu chiến của Đại Mạc Cô Yên. Và ngay cả Tô Mộc Thu, người luôn dành tất cả thời gian và sự chú ý của mình cho trình (giao diện) chỉnh sửa trang bị kia, không có quan tâm nhiều tới việc thắng thì vào lúc này cũng tỏ ra hứng thú.
Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên.
Hiện tại vẫn chưa có người nào biết được hai nhân vật này sau này sẽ trở thành đối thủ của nhau và sẽ là hai nhân vật cạnh tranh với nhau trong một thời gian dài trong tương lai.
Lúc này, mọi người chẳng qua cũng chỉ là tò mò hai người có tỷ lệ thắng 100% này, rốt cuộc ai sẽ là người thất bại trước.
Chiến trường bên đường.
Người chơi càng lúc càng tập trung về đây đông hơn. Do trò chơi quá thật, góc nhìn bị người chơi khác che khuất, cho nên phàm là điểm cao ráo bên trong trò chơi như tảng đá, cây cối… tất cả đều bị người chơi chiếm cứ hết.
Hai người Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên cũng không muốn gây ra ách tắc giao thông, thế nhưng hiện tại cho dù hai người có dời sang địa điểm ở nơi ven đường thì vẫn khó tránh khỏi sự ùn tắc.
“Bắt đầu thôi!”
Đại Mạc Cô Yên cũng không có hỏi qua ý kiến của Nhất Diệp Chi Thu, vừa thông báo xong liền xông lên.
Diệp Tu dùng hành động thay thế cho việc trả lời. Đại Mạc Cô Yên xông tới nhanh, Nhất Diệp Chi Thu nghênh đón còn nhanh hơn.
Bước một bước ra, tiến về phía trước.
Một quyền đấm ra!
Long Nha!
* Long: rồng; Nha: răng, hình răng cưa.
Hai kỹ năng cùng nhau thẳng tắp đánh ra, vô cùng chính xác va chạm vào nhau.
Ai mạnh, ai yếu?
Người chơi xem cuộc chiến còn chưa phán định ra được kết quả sau cú va chạm kia thì hai người đã cùng lúc di chuyển sang trái, biến chiêu rồi.
Thiên kích!
Chiến mâu trong tay Nhất Diệp Chi Thu vung lên. Đây là một vũ khí màu cam cấp 30. Một chùm sáng hình dấu gạch chéo chém ra, hai đầu là cạnh sắc của mũi mâu, giống như kiếm quang của kiếm khách xẹt ngang qua vậy.
Ở trong đấu trường có một bảng danh sách trang bị có thể dùng điểm đấu trường để đổi lấy. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu người chơi pháp sư chiến đấu nhìn bảng danh sách này mà thèm nhỏ dãi. Nhưng lại cực ít người ở thời điểm hiện tại có thể dùng điểm đấu trường để đối lấy nó.
Có điều vũ khí của Đại Mạc Cô Yên cũng không kém cạnh chút nào. Hắn có nhiều trận thắng ở đấu trường như vậy, đương nhiên so với Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu càng thu hoạch được nhiều điểm đấu trường hơn nữa. Hiện tại Nhất Diệp Chi Thu mới chỉ có hai kiện vũ khí màu cam, còn hắn hiện tại đã có 3 kiện rồi, trong số đó, đương nhiên người chơi luôn luôn ưu tiên coi trọng vũ khí tấn công, ưu tiên hàng đầu rồi.
Dung Nham Nộ Hoả!
* Dung Nham Nộ Hoả: Lửa giận của dung nham.
Hai nắm đấm của Đại Mạc Cô Yên giống như bùng cháy và tuôn ra những ngọn lửa vậy.
Băng Quyền!
Một kích đánh ra, quả đấm bùng cháy vào giờ khác này càng cháy rừng rực hơn nữa.
Va chạm, lại một lần nữa va chạm.
Trong mắt người chơi, hai người này đã là cao thủ hàng đầu rồi. Nhưng lúc này thật giống như lính mới không hiểu gì về kỹ xảo và biến chiêu. Hai người bọn họ chẳng qua là chỉ dùng chiêu thức để tấn công, tấn công về thân thể của đối phương.
Bất quá lần này, phán định giữa Thiên Kích và Băng Quyền rõ ràng có ưu nhược điểm rõ ràng. Quả đấm của Đại Mạc Cô Yên đấm mạnh lên chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu, quyền kình đấm tới, thân hình Nhất Diệp Chi Thu liền lập tức lắc lư, phán định Băng Quyền rõ ràng mạnh hơn Chiêu Thiên Kích kia.
Cơ hội!
Những người chơi có thể nhìn ra môn đạo trong lòng nhao nhao cho rằng là như vậy. Đại Mạc Cô Yên quả nhiên không có để cho bọn họ thất vọng, nhân cơ hội này quyết định ưu thế, tiếp tục dồn ép lên đoạt thế tấn công.
Cơ hội sao?
Đang xem trận chiến, Tô Mộc Thu lúc này cười ha ha lên, Thiên Kích đối chiến với Băng Quyền, rõ ràng được phán định là yếu thế hơn. Diệp Tu chẳng lẽ không xem xét tới điểm này sao? Hắn sẽ ở loại này xuất hiện sơ hở sao? Những kẻ nghĩ rằng đó là một cơ hội, cũng quá coi thường cao thủ chân chính đi!!
Đây không phải là cơ hội, hoặc là nói, đây là cơ hội, nhưng mà là cơ hội của Diệp Tu, lý do là vì sơ hở này hắn cố tình bán cho đối phương.
Thân hình lắc lư nhìn thì giống như bị Băng Quyền áp đảo Thiên Kích làm cho thân thể lảo đảo không yên.
Nhưng chính là như vậy thoạt nhìn bị bức cho không có lựa chọn, thoạt nhìn bước chân đã mất đi khống chế, nhưng nó lại vừa vặn đem cú đá tầm cao của Đại Mạc Cô Yên vừa đá ra tránh rất là gọn gàng. Theo sau đó là một tia sáng bay ra từ đằng sau người của Nhất Diệp Chi Thu.
Huyễn Văn không thuộc tính.
Lúc Long Nha và Xung Quyền va chạm vào nhau sản sinh ra Huyễn Văn vô thuộc tính, cũng giống như rất nhiều pháp sư chiến đấu có thói quen một khi sinh ra liền vội vã bắn ra. Mà là hắn chờ tới lúc này, khi tất cả mọi người cảm thấy Đại Mạc Cô Yên chiếm thượng phong kia, thời điểm hắn chiếm cứ được chủ động, đột nhiên Nhất Diệp Chi Thu của Diệp tu mới bắt đầu phản kích.
Tia sáng trong nháy mắt tràn ngập mắt Đại Mạc Cô Yên. Đây không chỉ là công kích góc nhìn của nhân vật mà còn quấy nhiễu thao tác tầm mắt người điều khiển nhân vật. Điểm này, người chơi vây xem không có cách nào thể nghiệm, chân chính biết tới điều này chỉ có Tô Mộc Thu, người có kinh nghiệm đã từng giao thủ qua với Diệp Tu và Đại Mạc Cô Yên lúc này.
Nhưng mà, không lùi, không tránh.
Một cước tầm cao được né tránh đi.
Tầm mắt bị ánh sáng Huyễn Văn không thuộc tính che mất.
Ngay sau đó công kích của Nhất Diệp Chi Thu đã được phát động.
Nhưng mà hết thảy điều này cũng không có ảnh hưởng tới động tác của Đại Mạc Cô Yên. Hắn ngay cả nửa điểm bối rối và do dự cũng không có, múa quyền, hắn vẫn như cũ múa quyền ra. Nhân vật cấp 32, kỹ năng có hạn, một quyền này cũng chỉ là đòn tấn công bình thường, một cú đấm thẳng vô cùng bình thường.
Nhưng mà một quyền này so với bất kỳ kỹ năng phát động nào còn nhanh hơn nữa. Cú đấm này so với cú đấm không có bị cản trở tầm mắt lúc trước còn chính xác hơn nữa.
Quả đấm xuyên qua Huyễn Văn không thuộc tính, ánh sáng nổ tung, Đại Mạc Cô Yên bị thương, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới động tác của hắn cho dù là nhỏ nhất. Một cú đấm bình thường cứ như vậy công kích trúng đầu của Nhất Diệp Chi Thu.
“Bịch”
Một âm thanh trầm muộn vang lên.
Công kích bình thường thương tổn gây ra cũng không lớn, nhưng một quyền này đủ để quấy rối tiết tấu của Nhất Diệp Chi Thu. Các người chơi xung quanh nhìn mà sợ hãi than thở. Bọn họ căn bản không có ý thức được trong một giây giao phong kia có bao nhiêu biến hoá ở trong đó. Trong con mắt của bọn họ đó là Đại Mạc Cô Yên nắm chắc lấy cơ hội, chiếm cứ được thượng phong, quả nhiên Đại Mạc Cô Yên người đã chiến thắng 4012 trận so với Nhất Diệp Chi Thu đã thắng 3686 trận kia muốn mạnh hơn một chút.
Tô Mộc Thu cũng sợ hãi than một tiếng. Nhưng mà nội dung kinh ngạc của hắn cũng không giống mọi người. Lý do là vì chỉ có hắn mới biết được Diệp Tu đang muốn dẫn dụ đối thủ tấn công mình. Chỉ có điều hắn không nghĩ tới là đối thủ Đại Mạc Cô Yên này, lại lấy cách thứ đơn giản mà thô bạo, lưu loát mà sạch sẽ như vậy trực tiếp phá huỷ sự dẫn dụ của Diệp Tu.
Đây không phải là chó ngáp phải ruồi, Đại Mạc Cô Yên này cũng giống như hắn, đều sớm đoán ra được cái chiêu Nhất Diệp Chi Thu đánh ra được phán định là không địch lại kia là do Diệp Tu thuận thế dẫn dụ ra. Nhưng mà hắn cũng không có tránh né, ngay tới cả nửa điểm do dự cũng không có, cứ như vậy dứt khoát nghênh đón.
Biết rõ là bẫy, thế mà vẫn nhảy vào, hành động này nhìn như thế nào cũng là một hành động khá là ngu xuẩn. Nhưng cái vị quyền pháp gia có tên là Đại Mạc Cô Yên này dựa vào dũng khí và sự kiên quyết của mình vẫn khăng khăng dùng hành động ngu xuẩn này giết mở ra một con đường máu.
Lúc này đây không còn là cố tình nhượng bộ hay là dẫn dụ của Diệp Tu nữa, Mà Đại Mạc Cô Yên thực sự chiếm thế thượng phong và chủ động. Thế công của hắn không ngừng, càng lúc càng mãnh liệt, đối mặt với một đối thủ giống như Diệp Tu, hắn cũng không có giống như mọi người đều sẽ đánh một cách cẩn trọng, e dè mà là một cỗ khí thế đánh ra theo từng đợt sóng.
Không hổ là cao thủ có tỷ lệ thắng 100%, thật sự rất mạnh.
Nhìn thấy tư thái của một vị cao thủ như thế này, Tô Mộc Thu cảm thấy người như có chút phát hoả. Lâu nay hắn vẫn luôn tập trung kiếm tiền ở trong game, thắng thua trong PK nếu như không có lãi hắn cũng sẽ không quá để ý tới. Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên muốn gác lại mọi thứ, chỉ đơn thuần theo đuổi sự thắng thua đầy sôi nổi kia.
Đừng thua!
Tô Mộc Thu đột nhiên có loại mong đợi này, vốn là hắn không quá quan tâm, thậm chí hắn còn muốn nhìn một chút bộ dạng của Diệp Tu sau khi bị người ta đánh bại. nhưng mà vào giờ khắc này, hắn vô cùng kiên định mong đợi Diệp Tu có thể thắng, loại tâm tình cùng chung mối thâm thù này vô cùng rõ ràng.
Hắn quay đầu lại nhìn Diệp Tu ở bên cạnh. Vẻ mặt của Diệp Tu hiện lên sự chuyên chú và nghiêm túc trước nay chưa từng có, đồng thời ẩn chứa cảm giác hưng phấn trong đó nữa.
Kỳ phùng địch thủ!
Đây mới thực sự là kỳ phùng địch thủ.
Thắng hay thua đều không có ý nghĩa gì, hai người này vẫn tiếp tục đánh tiếp, sẽ có rất nhiều lần giao thủ phân ra thắng bại, giờ khắc này, Tô Mộc Thu đột nhiên có một loại dự cảm như vậy.
Nếu vậy, ai sẽ là người đầu tiên đây? Ai sẽ là người chiến thắng đầu tiên trong các pha giao thủ đây?
Cơ hội!
Ánh mắt Tô Mộc Thu đột nhiên sáng ngời.
Hắn luôn kiếm tiền trong game và hắn am hiểu nhất chính là phát hiện ra sơ sở và BUG. Những thứ này thường thường là cửa ngõ để hắn có thể từ đó đột phát, làm ra lợi nhuận. Sau khi hình thành thói quen như vậy, ngay tới cả phong cách chiến đấu của hắn đều vô cùng tính toán, nhìn ra sơ sở đã trở thành bản năng của hắn.
Dùng tiền bỏ ra nhỏ nhất để thu lại thành quả lớn nhất, đây chính là nguyên tắc của hắn.
Hắn thích BUG, am hiểu cách phát hiện ra BUG và khai thác chúng rất giỏi.
Mà lúc này, hắn phát hiện ra BUG, một chỗ sơ hở, trong khoảnh khắc đó, theo bản năng, hắn không kìm lòng được, thao tác Thu Mộc Tô nâng khẩu súng lên.
Nhưng cuối cùng khẩu súng nâng lên theo phản xạ này cũng không có bắn ra.
Lý do là vì Diệp Tu phản ứng còn nhanh hơn cả hắn, thời gian nắm bắt cơ hội này còn chuẩn xác hơn cả hắn.
Ầm!
Lạc Hoa Chưởng!
Một chưởng đẩy ra, chưởng vào khoảng trống nhỏ bé trong đòn tấn công liên tục của Đại Mạc Cô Yên kia. Ở trong mắt mọi người, những đòn tấn công liên tục của Đại Mạc Cô Yên là hoàn mỹ, không có một tí sơ hở nào.
Tô Mộc Thu nhìn ra được.
Và khi hắn nhìn thấy nó, Diệp Tu đã ra tay, Nhất Diệp Chi Thu đã cắt đứt thế công của Đại Mạc Cô Yên.
Ám Dạ Đấu Bồng!
Đại Mạc Cô Yên còn chưa kịp bị hiệu ứng đánh bay của Lạc Hoa Chưởng đánh bay thì đã bị Nhất Diệp Chi Thu dùng Ám Dạ Đấu Bồng trói anh ta lại giữa không trung, theo sát sau là phấn xua đuổi được vẩy ra.
Nhất Diệp Chi Thu triển khai phản công.
Cũng giống như Đại Mạc Cô Yên, các kỹ năng mà Diệp Tu sử dụng cũng không giới hạn trong cây kỹ năng của nghề nghiệp pháp sư chiến đấu. Hiện tại người chơi mới chừng cấp 30, nếu chỉ có một cây kỹ năng nghề nghiệp duy nhất mà nói….kỹ năng sẵn có sẽ rất hạn chế. Cho nên rất nhiều người đều sẽ lựa chọn học tập một số kỹ năng dùng chúng của các nghề nghiệp khác trước khi chuyển chức để làm phong phú thêm thủ đoạn chiến đấu của mình.
Pháp sư chiến đấu thuộc về hệ pháp sư, chỉ riêng phương thức chiến đấu, mấy nghề trong hệ pháp sư đã có chênh lệnh khá lớn rồi. Nhưng mà ở bên trong hệ chức nghiệp này, kỹ năng Diệp Tu lựa chọn so với người bình thường còn muốn rộng rãi hơn nữa. Những kỹ năng kia rõ ràng không thuộc về loại kỹ năng chiến đấu, thế nhưng lại được phối hợp với nhau vô cùng khớp trong thế tấn công mà hắn đã phát động.
Triệu hoán sư triệu hoán Goblin xuất hiện ở trên chiến trường.
Liệt Diễm Trùng Kích của pháp sư nguyên tố đã đốt cháy Đại Mạc Cô Yên 2 lần.
Người xem gần như quên mất nghề nghiệp của Nhất Diệp Chi Thu, cho tới một lần khi mà Huyễn văn ma pháp bắn ra, lúc này mới có thể chân chính xác nhận rằng, à thì ra hắn là pháp sư chiến đấu.
“Lợi hại!”
“Tuyệt vời!”
Người chơi xung quanh sôi nổi nghị luận.
Lúc trước mọi người còn cảm thấy Đại Mạc Cô Yên rất mạnh, 4012 trận toàn thắng quả nhiên mạnh hơn một chút so với 3686 trận toàn thắng kia, thế nhưng chỉ trong chớp mắt này mọi người liền bắt đầu coi trọng Nhất Diệp Chi Thu.
Cuộc tấn công của Nhất Diệp Chi Thu vẫn tiếp tục, không có gián đoạn. Thế nhưng ánh mắt của mọi người dần dần thay đổi. Bởi vì họ ngạc nhiên phát hiện ra rằng, dưới thế công không dứt của Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên vốn vốn bị áp chế, vốn ở trong thế bị động, thế nhưng dần dần san bằng tình thế.
Tại thời điểm Nhất Diệp Chi Thu tấn công, Đại Mạc Cô Yên cũng tấn công.
Cục diện trước mắt đã không còn một bên tấn công, một bên phòng thủ nữa, mà là cùng tấn công với lực lượng ngang nhau.
“Thật đúng là một người cương quyết!”
Tô Mộc Thu sợ hãi than.
Phong cách chiến đấu ngoan cố này của Đại Mạc Cô Yên thật sự khác xa triết lý của hắn. Nếu như trước đây hắn nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ vô cùng khinh thường. Thế nhưng, Đại Mạc Cô Yên này lại dùng sự ngoan cố và kiên cường ngoài sức tưởng tượng của hắn, để cho hắn cảm nhận được nó khác xa hoàn toàn triết lý của hắn, nhưng giá trị nó mang lại lại hoàn toàn đáng được tôn trọng.
Máu của hai bên đều giảm sút xuống gần như giống nhau. Chiến đấu đã tiến tới hồi gay cấn, không có ai trong hai người chiếm được ưu thế rõ ràng, thắng bại có lẽ sẽ được phân định ở một khắc cuối cùng này.
Băng Quyền!
Ngay cả lúc này, khí thế của Đại Mạc Cô yên cũng không hề yếu đi. Băng Quyền, chiêu thức mạnh nhất của quyền pháp gia ở thời điểm hiện mạnh mẽ đấm về phía Nhất Diệp Chi Thu.
Thắng bại sẽ phân ra ở một kích này.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, lượng máu của Nhất Diệp Chi Thu đã không còn đủ để hứng trọn một đòn Băng Quyền này. Đại Mạc Cô Yên cũng không có để ý tới những chuyện khác, không tránh, không lùi, một quyền này thế như trẻ tre đấm tới. Mà chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu hiện tại đang đâm vào thân, lúc này rút về ngăn cản đã không kịp, Lạc Hoa Chưởng kỹ năng có thể trao đổi được lúc này thì lại đang trong thời gian làm lạnh (CD), Ma pháp Huyễn Văn cũng đúng lúc toàn bộ được dùng hết.
Không có đường lui, cũng không có cách nào tránh né, Nhất Diệp Chi Thu tựa hồ đã lâm vào tuyệt cảnh. Nhưng đúng lúc này, Đại Mạc Cô Yên đột nhiên nhảy lên.
Cú nhảy này không sao giải thích được, cũng không hiểu vì lý do gì.
Nhưng rất nhanh mọi người liền biết được, không phải là do Đại Mạc Cô Yên tự mình nhảy lên mà là do hắn nhận phải công kích.
Thứ đằng!
* Thứ đằng: dây leo có gai.
Kỹ năng tấn công lơ lửng của Triệu Hoán Sư.
Dây leo bất thình lình từ dưới đất tấn công lên, ngay cả Đại Mạc Cô Yên cũng không kịp phòng bị, nhất thời bị một kích này đâm lên giữa không trung.
Nhưng mà, chỉ cần một quyền!
Thứ đằng thay đổi vị trí thân hình Đại Mạc Cô Yên. Thế nhưng nó cũng không có làm gián đoạn công kích của hắn. Đại Mạc Cô Yên vẫn như cũ đấm một đấm về phía Nhất Diệp Chi Thu.
Và cùng lúc đó, Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu ngồi xuống, kết hợp với Thứ Đằng vừa mới công kích, xuất hiện hiệu ứng lơ lửng kia tạo thành một phối hợp hoàn mỹ.
Thoáng cái Nhất Diệp Chi Thu liền kéo ra được một khoảng cách đối với Đại Mạc Cô Yên. Sau đó hắn nhanh nhẹn rút chiến mâu của mình về, Liên Đột!
Biến mâu thành một cánh tay nối dài.
Đại Mạc Cô Yên mặc dù xuất thủ trước, thế nhưng cuối cùng vẫn bị chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu đâm trúng người hắn trước.
Trong trạng thái lơ lửng, sau khi ăn một đòn Liên Đột, Đại Mạc Cô Yên đã không còn cơ hội chiến thắng nữa, quả đấm cuối cùng bất đắc dĩ hạ xuống.
Thắng bại đã phân!
Nhưng mà Nhất Diệp Chi Thu cũng không có nương tay vào lúc đó. Huyễn văn thuộc tính Băng vừa mới sản sinh ra liền được hắn huy động, oanh thẳng lên người Đại Mạc Cô Yên đang giữa không trung.
Kích sát!
*Kích sát: Giết chết!
Đại Mạc Cô Yên, người chỉ kém một đòn nữa vào lúc này đã hoàn toàn mất mạng. Cùng lúc đó một kiện trang bị trên người hắn cũng rơi ra, rớt xuống mặt đất.
Sau khi những người vây xem thoáng sững sờ một chút, lúc này họ mới nhận ra rằng trận đấu này cũng không phải là trận đấu trên đấu trường mà là một trận đấu PK ở khu vực dã ngoại. Người PK nếu như bị giết chết sẽ mất đi điểm kinh nghiệm và có tỷ lệ rơi ra trang bị.
Cái tỷ lệ này cũng không tính là cao, thế nhưng Đại Mạc Cô Yên vẫn rơi ra được. Hiển nhiên vận khí của Đại Mạc Cô Yên không được tốt cho lắm.
Trang bị rơi ra không nói làm gì, đằng này lại còn rơi ra vũ khí. Chính là đôi găng tay màu cam kia: Dung Nham Nộ Hoả. Nó hiện ra sờ sờ ở trước mặt mọi người.
Tiền tài động nhân tâm, mà ở trong trò chơi, động nhân tâm nhất đó chính là trang bị.
Trong nháy mắt, rất nhiều người ở đây đã quên mất đi trận đấu nghẹt thở mới vừa rồi, quên mất tâm tình vừa mới vô cùng bội phục hai vị cao thủ này.
Trang bị!
Trang bị màu cam!
Trang bị màu cam lấy được từ đấu trường.
Lập tức có người bỏ qua tất cả, vội vã nhào ra.
Vì để cướp được đôi găng tay màu cam này, họ không tiếc thân mình xuất thủ về phía Nhất Diệp Chi Thu.
Rõ ràng, Nhất Diệp Chi Thu hiện tại đang là người gần với đôi găng tay này nhất. Nếu như hắn muốn nhặt, không ai trong số họ có thể nhanh hơn được anh ta.
Nhưng mà lúc này Nhất Diệp Chi Thu cũng chỉ còn tí máu. Diều này không thể nghi ngờ đã tăng thêm lòng tin và sức mạnh cho những người chơi xung quanh đây. Cho dù lúc trước họ đã tận mắt nhìn thấy thực lực cao siêu của Nhất Diệp Chi Thu, thế nhưng chỉ từng này máu, họ không sợ.
Công kích từ xa tiên phong đánh về phía Nhất Diệp Chi Thu.
Những người chơi có cùng chung mục đích này, ở trong nháy mắt này phải nói là phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Nhưng chỉ một giây sau, sự ăn ý này liền biến thành sự kiêng kị lẫn nhau. Tất cả mọi người đều phát hiện ra rằng đối thủ cạnh tranh với mình thì ra là không phải chỉ có mỗi mình Nhất Diệp Chi Thu.
“Quá tệ!”
Trong đám đông đột nhiên có tiếng phẫn nộ bất bình vang lên. Một Khí công sư vọt ra, hướng về phía Nhất Diệp Chi Thu bay tới, sau đó múa chưởng vận khí.
Niệm Khí Tráo!
*Tráo: Lồng.
Cùng lúc Khí công sư dừng bước chân lại, một kỹ năng bảo vệ liền được tung ra. Niệm Khí Tráo có thể ngăn cản được công kích, đem Nhất Diệp Chi Thu bao bọc lại.
“A!”
Đột nhiên Khí Công Sư ngạc nhiên hô lên một tiếng. Ngay sau đó, hắn thấy được Nhất Diệp Chi Thu nhảy ra ngoài, đối mặt với những công kích đang muốn giết chết hắn kia.
“Này, ngươi….”
Khí công sư cuống quít gọi lại.
Niệm Khí Tráo một khi đã phát động thì không thể di chuyển được nữa.
Mà cái người Nhất Diệp Chi Thu này lại chủ động lao ra khỏi vòng bảo vệ của hắn, chẳng lẽ hắn không thấy được mình ra tay sao?
Nhưng khi Khí Công Sư vừa mới hô to lên hai chữ kia, ngay sau đó hắn liền trợn mắt há hốc mồm.
Nhất Diệp Chi Thu, chỉ trong một cái chớp mắt đã vượt qua những đòn tấn công tới từ bốn phương tám hướng kia, vọt tới bên cạnh thi thể của Đại Mạc Cô Yên vừa mới té xuống mà không bị một vết thương nào. Sau đó hắn nhanh nhẹn nhặt đôi găng tay lên, thân hình lắc lư một cái, chỉ cần mấy bước liền trở lại bên trong vòng bảo hộ Niệm Khí Tráo.
“Cám ơn.”
Hắn nghe thấy Nhất Diệp Chi Thu nói như vậy với mình.
Chỉ là tầm mắt của hắn lúc này đã chuyển sang một nơi khác. Hắn thấy vị Thần Thương Thủ đang đứng ở bên kia giơ súng lên, trang bị mặc dù rách nát, thế nhưng Khí Công Sư lại vô cùng rõ ràng rằng, mới vừa rồi, người chơi Thần Thương thủ này đã phát động tấn công, làm nhiễu đi sự tấn công của những người chơi khác, để cho Nhất Diệp Chi Thu có cơ hội vượt qua được công kích, nhặt được đôi găng tay kia.
“Cũng là một cao thủ a….”
Người chơi Khí Công sư nhìn Thu Mộc Tô mấy lần.
Mà những người chơi nổi lên tâm tư cướp đoạt kia, thấy trang bị đã được nhặt rồi, liền cũng không có tấn công nữa mà nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Diệp Tu đã cho Nhất Diệp Chi Thu của mình ăn một viên thuốc hồi máu. Thanh máu hơi trở lại một chút, cũng không có sợ ngưởi chơi khác sẽ tấn công mình nữa. Sau đó hắn chạy về phía người chơi Khí Công sư.
“Mới vừa rồi đa tạ.”
Diệp Tu lại một lần nữa nói lời cảm tạ.
“Ha ha…cũng chỉ vẽ vời thêm chuyện thôi mà.”
Khí công sư cười nói.
Sau đó nhìn Thu Mộc Tô.
Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, Niệm Khí Tráo của hắn trên thực tế không có đưa tới bất kỳ tác dụng gì, Nhất Diệp Chi Thu sau khi lấy găng tay, sau đó trở lại bên trong Niệm Khí Tráo của hắn hoàn toàn là cho hắn mặt mũi mà thôi.
“Găng tay này, ngươi có muốn không?”
Diệp Tu hỏi.
“A? Ta?? Không nên nhận a, không đem trả lại vị kia sao?”
Khí công sư nói.
“Ta hỏi một chút.”
Diệp Tu nói.
Hai giây sau, trên kênh thế giới, Khí công sư thấy một dòng tin tức.
“Găng tay rơi ra từ trên người của Đại Mạc Cô Yên, có ai muốn không?”
Nhất Diệp Chi Thu nhắn tin hỏi.
Cả thế giới ồ lên.
Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên, hiện tại đây chính là hai vị đại cao thủ ở trên đấu trường a!
Mà lúc đồ của Đại Mạc Cô Yên ở trên người của Nhất Diệp Chi Thu, đây là tình huống như thế nào đây? Tuôn ra được cả găng tay? Chuyện gì đã xảy ra vậy??
“Không cần.”
Bên trong mảnh xôn xao nghị luận, Đại Mạc Cô Yên lời ít ý nhiều trả lời lại. Nhưng vẫn bị rất nhiều người thấy được, bao gồm cả Diệp Tu.
“Hắn không cần, người cầm lấy dùng đi!”
Diệp Tu hướng về phía Khí Công sư bật lên giao diện giao dịch.
“Ta thấy dùng bao tay của mình thì vẫn hơn.”
Khí công sư vẫn là cự tuyệt.
“Vậy cho ta đi!”
Tô Mộc Thu điều khiển Thu Mộc Tô tới. Vừa điều khiển Thu Mộc Tô tới, hắn đồng thời cũng ở bên ngoài quay đầu về phía Diệp Tu hét lên.
Trang bị màu cam a!
Dùng để làm tài liệu nghiên cứu, cũng quá khó khăn đi. Mặc dù hắn thường xuyên đào bới trang bị của Nhất Diệp Chi Thu mang đi phân giải, nghiên cứu. Nhưng cho tới tận bây giờ hai kiện trang bị màu cam ở trên người Nhất Diệp Chi Thu hắn vẫn chưa có động tới. Lý do là vì đây là trang bị quan trọng của Nhất Diệp Chi Thu.
Muốn động tâm tư, cũng phải chờ Nhất Diệp Chi Thu lên cấp bậc cao hơn. Khi đó Nhất Diệp Chi Thu đào thải ra, lúc đó rồi hẵng nói.
“Cầm lấy!”
Diệp Tu thản nhiên ném chiếc găng tay màu cam cho Tô Mộc Thu mang đi làm vật thí nghiệm. Cái món đồ mà lúc trước nó đã khiến bao người động tâm vì nó.
“Nói mới nhớ, thật ra vừa rồi ngươi không cần dùng Huyễn Văn thuộc tính Băng giết chết hắn, phải không?”
Khí Công Sơ đột nhiên nhớ lại hỏi một câu.
“Không, rất cần thiết.”
Diệp Tu nói.
“Nếu không người chết sẽ là ta.”
“A…?”
“Tên kia cũng không có dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu. Ưng Đạp của hắn đã sẵn sàng. Nếu như ta không phóng thích ra Huyễn Văn thuộc tính Băng, thậm chí chậm chút xíu nữa, người chết sẽ là ta.”
“Như vậy à, thụ giáo.”
“Ha ha… thêm bạn tốt, sau này có cơ hội cùng nhau chơi!”
Diệp Tu nói.
“Tốt, có cơ hội sẽ cùng nhau chơi.”
Cho nên, vào một ngày này, cùng một lúc, Diệp Tu đã gặp phải đối thủ mạnh nhất sẽ cùng hắn tranh đấu trong vài năm tiếp theo trong tương lai và gặp được người trợ thủ mạnh nhất đã cùng hắn đứng trên đỉnh vinh quang trong 3 năm đầu tiên của giải đấu chuyên nghiệp.
Đại Mạc Cô Yên.
Khí Xung Vân Thuỷ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận