............
Nhưng hắn mơ màng nhận ra được, vị áo vàng thần bí bên cạnh hắn chính là Quân cấp, nếu hắn đã đi theo Dương gia sau lưng từ đầu giải đấu đến giờ, cũng không hại gì, phần nào đó đến nói, có khả năng sẽ giúp đỡ được.
“Dương Khai, Dương Việt Khái đi lên!” Lần này đến phiên hai người này, Dương Hàn Lâm không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian đợi cho các trưởng bối xông được vào chiến trường.
Hoặc chí ít, câu kéo đến khi nào vị thần bí mặt sẹo áo vàng kia chịu ra sức giúp đỡ.
“Không, không, ta chịu thua, ta... ta không muốn chết, Mạc tiên sinh, ta hướng ngươi làm nô lệ, làm trâu làm ngựa cũng được, xin tha ta một mạng”. Dương Khai đột nhiên chạy khỏi hàng ngũ, không dám đi tới chống Mạc Phàm, thực lực hai bên cách nhau quá xa nên hắn biết vừa lên nhất định phải chết.
Cho nên hắn quỳ xuống, bò thật nhanh về phía Mạc Phàm, kinh hoảng dập đầu điên cuồng, hiển nhiên là không muốn bước theo con đường kinh khủng của những người lúc trước.
Mà Dương Việt Khái... ân.
Là Dương gia từ bỏ hắn, hắn cũng không có nghĩa vụ làm chó cho Dương gia.
Tốt ứng biến làm chó cho Mạc Phàm chí ít còn có cơ hội đổi vận.
Kết quả thấy được động tác của hắn đồng dạng liền theo sau Dương Khai, dập đầu bò lết về phía Mạc Phàm, bất chấp ánh nhìn khinh bỉ của đám người Dương gia ra sao.
Bọn hắn bò qua vũng máu của đám thi thể dưới chân, bỗng nhiên một đạo Huyết Thứ (gai máu) đỏ lòm đục ngầu từ dưới chân hai người bọn hắn đột nhiên trồi lên, trồi cao thần tốc, tốc độ nhanh vô cùng, nhanh đến không thể nào ứng biến kịp.
“Xoẹt xoẹt xoẹt”.
Huyết Thứ cao tới hai mươi thước xuất hiện quá đột ngột, lại quá sắc bén, mang theo đại lượng ác ma kịch độc xé nát lục phủ ngũ tạng.
Dương Khai cùng Dương Việt Khái đang bò thân thể không hề hay biết bị Huyết Thứ đâm xuyên xỏ xuyên qua, ruột gan bị dính vào gai nhọn treo ở phần lưng bên ngoài.
Trong vòng một tích tắc ngắn ngủi, Dương gia có thêm hai thi thể bị niêm phong treo giữa hai cột huyết gai, ánh mắt bọn hắn vẫn không hiểu tại sao mình chết, mà lại, giống như còn đang cười cười, hướng về Mạc Phàm hi vọng được tha thứ.
Chỉ để lại trên mặt đất tất cả người sống cảm giác hít thở cũng hít thở không thông, năm lần bảy lượt còn đọng lại nét sợ hãi không dám tin tưởng chuyện này.
“Đây...đây...” Trọng tài hoảng sợ nhìn tới mấy đạo Huyết Thứ nhọn hoắc to lớn đâm lên kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
“Yêu nhân, bọn hắn đã nguyện ý theo phe ngươi, mà ngươi vẫn giết hết đi bọn hắn. Ngươi đến khi chết sẽ rất khó coi”. Dương Miễu sợ hãi đến phát cuồng, nàng tay chỉ trỏ chỉ lấy Mạc Phàm, bất chấp mắng nhiếc.
“Đi lên hay không, phe nào thì cũng đều phải chết”. Mạc Phàm đứng ở trên chiến trường lăng lệ ánh mắt, căn bản không có để ý tới thứ gì khác.
Hắn có thể xông vào tàn sát toàn bộ.
Nhưng hắn đơn thuần là không thích.
Tàn sát phương diện, cần có khán giả, cần phải để Dương gia biết được, cho dù có đầu thai cũng không thể quên một ngày này ác mộng trôi qua.
Một tên Dương gia ham sống sợ chết phản bội lại đội ngũ, coi như về dưới trướng Mạc Phàm thì cũng sẽ lần nữa phản bội.
Hơn nữa, về hay không về, Mạc Phàm cũng chả cần thiết.
Mà nếu hắn tha mạng cho bất cứ một tên Dương gia nào, này đồng nghĩa sẽ tạo ra một hệ lụy kéo dài danh sách.
Mạc Phàm đã hứa với Lâm Nhi, Lâm Tô, thù của bọn hắn, Mạc Phàm nhất định sẽ trả.
Dương gia là tuyệt đối thế nào cũng phải biết mất khỏi Đông Châu bản đồ ! !
Phía bên ngoài quan sát bọn nhỏ thi đấu, Đông Châu chi nhánh Dương gia tộc trưởng, cũng là gia gia của Dương Hàn Lâm - Dương Quá, lão tức giận đến nổ con mắt.
Khuôn mặt Dương Quá co quắp lại, da mặt giật giật liên hồi. Nguyên bản là một trận chiến tất thắng thế cờ, bỗng nhiên xuất hiện biến số quá lớn phản sát toàn bộ kế hoạch, lúc này lão gia hỏa này đành phải trơ mắt nhìn từng huyết mạch tộc nhân của mình bị Mạc Phàm hành hạ đến chết từng người một.
Hắn tiếc hận, không thể một quyền xông vào đánh chết tên ôn nghiệt kia.
Còn ở bên trong, Dương Hàn Lâm mặt mày lúc trắng lúc xanh, cố ý liếc sang nam tử mặt sẹo thần bí, hi vọng hắn chịu xuất thủ bảo vệ.
Không thể nào nhịn được nữa, Dương Hàn Lâm cuối cùng phải hạ thấp người, dùng thanh âm thấp giọng nói: “Ngươi vì sao còn không ra tay, chẳng lẽ muốn nhìn thế hệ hoàng kim của Dương gia cũng bị tàn sát hết sao?”
“Trong Dương gia các ngươi, ngoại trừ Dương Miễu ra thì ta không có quan hệ gì tới những người khác". Giọng nói của vị áo vàng thần bí mặt sẹo vô cùng bình thản đáp lại.
“Ngươi...” Trái tim Dương Hàn Lâm chợt co thắt run rẩy, ngừng đập một nhịp, suýt chút nữa là trực tiếp phun máu rồi.
Hắn tức giận đáp: “Dương Miễu là biểu muội của ta, ngươi muốn cứu nàng, làm sao không cứu cả chúng ta”.
Áo vàng thần bí mặt sẹo xì mũi, khoát tay một cái, khinh thường chế giễu:
“Các ngươi tưởng các ngươi chỉ đắc tội một mình hắn sao? Vụ án Lâm gia cùng hai đứa trẻ song sinh, các ngươi còn đắc tội với thế lực lớn nhất Nam Châu là Nhật Minh Giáo, Trương giáo chủ Trương Hoàng Tuấn là một tên ác nhân giết người không gớm tay, sớm muộn gì các ngươi cũng bị diệt tộc. Tên này bất quá chỉ là người gõ cửa trước thôi”.
Dương Hàn Lâm nghe xong mà run rẩy.
Thật không nghĩ tới, hắn bốn năm trước chọc nhầm ổ kiến lửa. Vì cái gì đến Trương giáo chủ cũng muốn thay trời hành đạo.
Thần bí áo vàng mặt sẹo nam nhân lại mở miệng nói: “Nhưng nhìn trên quan hệ với Dương Miễu, ta sẽ đánh bại tên Mạc Phàm này giúp cho các ngươi, để các ngươi có một con đường sống tạm bợ. Đề nghị các ngươi không nên chạy loạn, bằng không chết như thế nào cũng không biết".
Dương Hàn Lâm lần nữa sửng sốt, không hiểu hỏi lại: “Chạy loạn? Không biết chết như thế nào? Ý ngươi nói, không phải chỉ có một mình tên điên phía trước?”
“Hừ, ngu xuẩn, ngươi nghĩ xem, vì cái gì trọng tài đến bây giờ đều không lên tiếng, vì cái gì các tông chủ tông môn, thế gia gia chủ không xông vào ứng cứu các ngươi?” Áo vàng mặt sẹo nam nhân không tiếc mắng chửi thẳng mặt thế hệ trẻ đỉnh phong Dương Hàn Lâm.
Nghe đến lời này, Dương Hàn Lâm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Tai vạ ập đến quá nhanh làm cho hắn không kịp trở tay, bối rối mãi không tìm ra phương pháp ứng phó.
Dương Hàn Lâm giờ khắc này mới sáng suốt lên một chút, hắn đột nhiên nhìn quanh mình, phát hiện ra toàn bộ quảng trường vành đai phía ngoài bất chợt hiện ra không ít cái bóng đen mơ hồ, yên lặng đứng trong đám người như những pho tượng đá.
Sát khí...
Có quá nhiều sát khí sát thủ áo đen bao phủ toàn trường, đang giăng lên thiên la địa võng nơi này.
Hết thảy kỳ đại tái là một cái bẫy đã chuẩn bị sẵn???
“Đại ca, ta cầu xin ngươi đó, mau ra tay đi, ra tay cứu Dương gia chúng ta một mạng, nếu không người chết chính là ta”. Dương Miễu sắp mếu tới nơi rồi, nàng đã triệt để sợ hãi đối với Mạc Phàm, đau khổ lên tiếng cầu khẩn.
Chỉ thấy hắn nhếch miệng nói: "Miễu muội, ngươi rất xui xẻo, có một biểu ca ngu ngốc như vậy, các ngươi đã kết thù kết oán với người không nên chọc”.
“Không nên trêu chọc? Đại ca, ta không rõ ý của ngài, chúng ta đời nào đi trêu chọc tên điên phía trước...” Dương Miễu khóc ròng nói.
Áo vàng mặt sẹo nam nhân hừ lạnh một cái.
“Có nghe nói qua một người tiến vào Hải Vực Ma Đảo ngoài biển khơi bốn năm trước không? Nơi đó là ác quỷ hằng hải sinh sôi, lĩnh vực tựa hồ Minh Hải thế giới một dạng, chỉ có chiến tranh và giết chóc, máu tanh làm sông ngòi, xác thối hóa thạch làm thức ăn? Mấy trăm vạn năm yêu khí nồng nặc tích tụ không ai dám tới".
......................
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận