............
Sa Đọa Thiên Đạo Đế Hoàng, là ám chỉ những kẻ đi ngược lại làn ranh đỏ chí hướng của Thiên Đạo. Về mặt ngữ nghĩa nào đó, bọn hắn có chút tựa như Mang Đế Horakhty như thế, không có nhu cầu tranh đoạt Thần Vị, không cảm thấy cần phục vụ Thần Ý Chí, rất nhiều chuyện sẽ tự bản thân khám phá, không cần Thiên Đạo truyền đạt kiến thức hay thông tin.
Thiên Đạo Thần Mẫu từng phổ cập kiến thức cho Mạc Phàm, Sa Đọa Đế Hoàng đại diện cho mặt trái của Thiên Đạo. Bọn hắn không công nhận Thiên Đạo, tự gọi bản thân chính là Tà Thiên Đạo, chính mình quản chế lấy một bộ phận lãnh địa của riêng mình, cùng chân chính Thiên Đạo đối nghịch. Nói cách khác, bọn hắn hành vi đi ngược lại quy củ, sẽ ra sức gây ô nhiễm thương linh, dẫn dụ tà giáo phái, chỉ truy cầu sức mạnh cùng quyền lực, không quan tâm thế giới ma pháp Thần Vị.
Đương nhiên, nơi này sẽ có chút không giống Mang Đế nhiều lắm, Mang Đế Horakhty không hoàn toàn xếp vào nhánh phản Thiên Đạo, nàng không sa đọa, lập trường của nàng kì thật càng đứng ở giữa trung lập, không cần Thần Ý Chí, nhưng cũng không phá hoại Ý Chí Thiên Đạo, nếu thuận tay muốn làm, nàng sẽ đi làm, làm một cách tùy tiện, có thì tốt, không có thì thôi.
Mà Sa Đọa Đế Hoàng, bọn hắn là chắc chắn sẽ bị truy quét. Thiên Đạo không có khả năng hóa thân thành thực thể sống mà đi giết người, cho nên Thiên Đạo sẽ ban ý chí thần chỉ truyền xuống cho những Thiên Đạo Đế Hoàng khác vây quét Sa Đọa Đế Hoàng.
Vì vậy, xuất phát từ nguyên do Thiên Đạo Đế Hoàng càng có nhiều Thần Quyền cùng đặc ân từ Thiên Đạo hơn, trên cơ sở lực lượng có chút lợi thế, cho nên tuyệt đại đa số thương linh là rất không tình nguyện nghịch thiên, đi ngược lại Thiên Đạo tôn chỉ, thẳng đến thế gian sẽ có siêu ít tồn tại những Sa Đọa Đế Hoàng như thế.
Sở dĩ lúc nãy Mạc Phàm tại trong ký ức của Triệu Mãn Duyên phát hiện con quái vật dưới đáy giếng kia chính là Sa Đọa Đế Hoàng, lý do rất đơn giản, bởi vì nó có ác quang trên người. Mạc Phàm làm việc cho Thiên Đạo Thần Mẫu, hắn có Thần Ý Chí, cho nên hắn sẽ nhìn thấy mục tiêu của mình, nhìn thấy những ác quang Sa Đọa Đế Hoàng bị đánh dấu.
“Trốn tận dưới đáy giếng bao nhiêu năm như thế, nếu là cái tên này, vậy cũng hoàn toàn lý giải được rất nhiều chuyện kỳ quái ở Triều Ca thời gian gần đây”. Mạc Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Bất quá, hắn nghĩ một nửa đường, lại đột nhiên phát hiện có chút sơ hở.
Không đúng, kĩ năng vừa rồi không thuộc về thế giới này, nó là thuần túy Hắc Ám Vị Diện kĩ năng.
Hơn nữa, Sa Đọa Đế Hoàng bản thân nếu đang phải lẫn trốn, nghĩa là bị các vị Thiên Đạo Đế Hoàng khác truy sát rất gắt gao, không có khả năng khi không dám ngang nhiên ở Triều Ca địa mạch nổi loạn như thế.
Nó giấu mình bao nhiêu lâu nay, hiện tại xuất hiện, nhất định phải có lý do, hoặc là ấp ủ đủ lực lượng, hoặc là có trợ thủ, trợ thủ đủ lớn, lớn đến mức để nó dám trồi đầu lên vào thời điểm nhạy cảm này.
Mạc Phàm trầm mặc suy tư hồi lâu, không có Mục Bạch ở đây, Mục Bạch hiện tại đang ở mặt phía Nam Thành Triều Ca, hắn gọi Tương Thiểu Nhứ từ Triệu Sắc Tông đến, cùng đi điều tra một cái hiện tượng lạ khác liên quan đến hắc thực chảy róc rách trong sông suối.
— QUẢNG CÁO —
Ài...
Không có Mục Bạch, rất nhiều chuyện liên quan đến vật chất là Mạc Phàm thiếu hụt kiến thức.
Một lúc sau, Mạc Phàm quyết định sử dụng Thần Tỉnh Bỉ Ngạn Hoa.
“Thời đại này, điều tra phá án không tin vào suy luận logic, vẫn là tin vào huyền học đi, ta tin tưởng huyền học”. Mạc Phàm cười khổ nói.
Thân là Pháp Thần, có trong tay manh mối lớn ngụy Thần Mộc Tỉnh, nơi nào còn phá án dựa vào động não đâu, trực tiếp mở Thiên Cơ ra nhìn đáp án liền tốt.
Đầu tiên, manh mối đến từ Trần Tuấn Kiệt, Trần Tuấn Kiệt trong đêm đi chơi tửu lầu với bạn bè, Mạc Phàm nhìn thấy một chút hình ảnh rời rạc đám bạn đồng lứa cùng bộ hạ của hắn. Sau đó là bức hình cái chết của Trần Tuấn Kiệt, Trần Tuần Kiệt chỉ là thi thể mặt nổi, những đám bộ hạ khác lẩn trốn chuyện này vừa mới bắt đầu, hết thảy đều bị hại chết, thi thể nằm lẫn lộn ở trong nhiều bãi rác khác nhau trong tiểu trấn.
Tin rằng đến sáng ngày mai, hết thảy thi thể sẽ bị gom về một chỗ kiểm định, tin tức sát hại hàng loạt sẽ lan nhanh.
Gọi là sát hại hàng loạt cũng dễ hiểu, bởi vì chỉ cần người có não nhìn vào, tự khắc sẽ biết kẻ gây án chắc chắn là cùng một người.
Trước đi ra ngoài quan sát một chút, thu hoạch đám âm hồn kia, nhìn xem bọn hắn đến tiếp sau có động tác gì, lại xem tình huống làm ra lựa chọn....
Mạc Phàm không nghĩ nhiều nữa, dựa theo manh mối Thần Tỉnh Hoa Bỉ Ngạn, hắn mở ra đường hầm không gian, cực nhanh di chuyển đến đoạt lấy phần âm hồn chưa có tiêu tan kia.
Hiện tại, phúc khảo âm hồn mới là khẩn yếu nhất.
Hắn cũng có cơ hội rèn luyện một chút cho thuần thục Âm Linh ma pháp kĩ năng.
— QUẢNG CÁO —
..........
Đường phố khắp các ngõ hẻm hiện tại, người người nhốn nháo, Mạc Phàm xuyên qua dòng người, rộn rộn ràng ràng, đại khái mất khoảng chưa đầy nửa giờ đồng hồ, đã đi trước đến hiện trường các nơi oan hồn linh thể của đám bằng hữu Trần Tuấn Kiệt ngã xuống.
Sau khi trở về, hắn ngồi xuống, hai chân duỗi ra, ôm cây đợi thỏ, đợi cho linh thể sợi hồn của những người kia tự mò đến cho hắn điểm danh.
Đối với oan hồn linh thể tới nói, Âm Linh ma pháp là một cột thu sóng, khí tức tựa như trong hắc ám lạnh lẽo có lò sưởi rực rỡ ấm áp vậy, chói mắt tươi sáng vô cùng.
Vì vậy, nắm giữ âm linh ma pháp, không cần tận lực tìm kiếm, bọn hắn oán hồn sẽ tự mình tìm tới cửa.
Âm linh hệ không tồn tại trong danh sách ma pháp của nhân loại Thế Giới Ma Pháp, nhưng nó là thuộc tính hệ được phổ biến khá rộng rãi ở Hắc Ám Vị Diện. Nó vốn là một nhánh khác của Vong Linh ma pháp.
Vong Linh thu xác, Âm Linh quản hồn.
Cửu U Hậu chính là U Linh linh hồn mà không phải vong linh, Mạc Phàm hiện tại lĩnh hội ra Âm Linh ma pháp , có thể trực tiếp ức chế điều khiển Cửu U Hậu bởi vì nàng linh thể chính là Âm Linh sinh vật.
Âm linh sinh vật so với vong linh sinh vật càng dễ phát triển một điểm. Âm linh sinh vật thôn phệ ăn linh thể oán hồn khác, tiêu thụ cho no liền xong, ngủ một giấc chính là bành trướng lực lượng. Mà vong linh, phải dùng thuật dung hợp, cần có năng lượng lớn hỗ trợ để hàn gắn nhục thể, trải qua đủ loại cô đọng cường hóa, tra tấn thể xác, giống như Mạc Phàm từng dung hợp Hắc Long và Kim Long để trở thành Dạ Hoàng Kim Quân Long như thế, thực sự là Hắc Long đau đến tận xương tủy, đau chỉ muốn chết đi thôi.
Đương nhiên, được cái này thì mất cái kia, vong linh hồi sinh được, âm linh chết thì tức là hư vô tịch mịch, hồi sinh được cái nịt.
Nghe nói cảnh giới cao nhất của Âm Linh, có thể trên trình độ nào đó để cho sinh vật bình thường có nhục thể đàng hoàng trực tiếp chuyển đổi thành U Linh.
Một mặt khác, âm linh thuật có thể đọc được ký ức một kẻ thậm chí là đã chết, chỉ cần nó còn linh thể sợi hồn, sợi hồn chưa bị phân tán rời khỏi nhân gian liền được, điểm này khác biệt với tâm linh ma pháp.
— QUẢNG CÁO —
Tâm linh ma pháp đọc ký ức người sống, âm linh ma pháp đọc ký ức kẻ đã chết. Trên thực tế, tâm linh ma pháp đọc người chết cũng không hoàn toàn là bất khả thi, nhưng với điều kiện phải là đối phương trước khi chết có đủ thực lực để lại lời nhắn trong tàn niệm, hoặc là trong vòng 8 giờ kể từ thời điểm chết, tâm linh hệ pháp sư nhanh chóng đọc ký ức tại nhục thể bộ não, não bộ vẫn còn lưu trữ lại một chút. Bằng không, tất cả đều không làm được, chỉ có âm linh thuật mới đủ khả năng cưỡng chế, còn tâm linh ma pháp vốn là bạch ma pháp, không thể trao đổi ma năng với linh thể sợi hồn, bởi vì linh thể sợi hồn đại diện cho người đã chết, là tử vong, là hắc ám thuộc tính, bài xích thấy rõ.
Mạc Phàm có kiến thức về Âm Linh Thuật thông qua đời thứ hai Tà Thần. Đời thứ hai Tà Thần một trong mấy cái hồn cách chính là Âm Linh U Đế. Về cơ bản, Mạc Phàm 27 vạn năm ngồi minh tu là không hề vô nghĩa, hắn nhìn theo một đoạn kiến thức kia mô phỏng lại, phát hiện ra tinh túy cốt lõi bên trong, có thể dựa vào tâm linh hệ, vong linh hệ, ám ảnh hệ cùng nguyền rủa hệ bốn hệ này, diễn sinh sáng tạo ra âm linh ma pháp.
Đại khái sau mười phút, Mạc Phàm trông thấy một đoàn linh thể sợi hồn người chết đi lảng vảng trong khắp phòng.
Cái kia người mặc quần áo xộc xệch, gương mặt linh hồn vàng khè trung niên, ánh mắt đờ đẫn bộ pháp cứng ngắc xuyên qua đám người, vãng lai cứ mà đi, đi hướng Mạc Phàm đi tới.
Cấm chú âm linh thuật thi triển ra ngoài.
Mạc Phàm nhìn thấy thân thể người trung niên này xen vào hư ảo cùng chân thực ở giữa, tựa như xuyên qua không khí.
Dựa vào âm linh cảm giác, Mạc Phàm hình dung kẻ này lúc còn sống là một cái bỏ bê vợ con, thường xuyên tới tửu lầu để nhậu nhẹt, cho dù là nhục thể Thống Lĩnh, có thể uống rượu nhiều vẫn sẽ hại gan, rượu ở Siêu Duy có nồng độ so với thế giới ma pháp mạnh và nặng đô hơn nhiều lắm, thẳng đến để gã này khuôn mặt tiều tụy, bạch đồng khiếp người, tản ra thống khổ cùng hối tiếc khí tức.
Đây là một cái oán linh sâu rượu có liên quan đến vụ án.
Bắt đầu từ ngươi trước đi.
.......................
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận