...........
Mạc Phàm đi tới Minh Nguyệt Thiên Cung tẩm điện, trực tiếp cứ thế dùng không gian pháp nhãn, dùng tinh thần thức hải để cảm ứng, thật mau chóng định vị được phòng cung ở nguyệt sảnh, rất lớn khả năng là tẩm thất phòng nghỉ của vị Thần Cơ thần chủ tòa tiên thành này.
Không một chút do dự nữa, Mạc Phàm chính mình một đường mò mẫm đi tới.
Phải biết, hắn trước đó đồng dạng đã dùng Thần Tỉnh Bỉ Ngạn thăm dò thử xem hôm nay khí vận mình như thế nào, kết quả Thần Tỉnh Bỉ Ngạn phản hồi cho hắn một cái chân thật tối đen trong không gian hẹp hình ảnh, một cái vải nhung đỏ không biết đồ vật hờ hững che đậy thị giác. Ngoài ra, điểm kỳ lạ nhất, còn có một cái lạ mặt nam nhân trông qua có mấy phần khẩn trương cùng vội vã.
Loại này manh mối, đúng là kỳ quặc.
Khó mà suy luận ra được thứ gì.
Nghiêm túc đánh giá, Thần Tỉnh Bỉ Ngạn như cũ vẫn chỉ là Thần Tỉnh Bỉ Ngạn, cũng không phải chân chính Thần Mộc Tỉnh, không đạt tới cấp bậc kia Thần Chủng có thể tái hiện mô phỏng hóa một đoạn dự đoán tương lai, không có khả năng liên đới hàng loạt manh mối để thôi diễn các chuỗi sự kiện trực quan lại với nhau, thẳng đến thực tế ảo một kiếp nhân sinh trải nghiệm dưới góc nhìn thứ nhất.
Thứ mà Thần Tỉnh Bỉ Ngạn có thể làm được, thật giống như những vị Chí Tôn Đế Hoàng dùng năng lực của mình thăm dò Thiên Cơ tương lai như thế, chẳng qua chỉ là nhìn trộm được một vài tấm hình nào đó có liên quan đến manh mối Thiên Cơ.
Nhưng như thế cũng rất tốt rồi. Mạc Phàm xác thực còn lâu mới sánh bằng Chí Tôn Đế Hoàng, song sở hữu Thần Tỉnh Bỉ Ngạn, ngược lại để hắn tạm thời có một mặt thần kĩ tương đương Chí Tôn Đế Hoàng mới có thể làm được.
Đi đến thần cung trung ương, lấy tay cộc cộc mấy tiếng gõ cửa.
Mạc Phàm cũng không có tùy tiện xông vào, chỉ là lịch sự đứng ở ngoài đợi một hồi, không có người ra mở.
Nhưng hắn đợi một hồi lâu, phát hiện đúng là không có người ở bên trong, có một loại hụt hẫng khó nói.
“Chẳng lẽ nàng ra ngoài sao? Hiện tại không có ở chỗ này”. Mạc Phàm nghĩ thầm ở trong lòng.
Hắn dùng ám ảnh hệ ẩn mình trong khuôn viên hoa oải hương, cứ thế ngồi đó đợi nàng trở về. Trong khuôn viên thỉnh thoảng cũng sẽ có một chút nữ hầu đi qua đi lại, nhưng mặc định nhất nhất không có khả năng phát hiện ra Mạc Phàm.
— QUẢNG CÁO —
Thấm thoắt vài giờ trôi qua.
Vẫn không có người.
Mạc Phàm cảm ứng đến ngay cả trong gian phòng cũng tựa hồ không có dấu hiệu của người nào bên trong. Nếu như là có, vậy nhân gia đồng dạng cũng đang ẩn mình lẩn trốn thăm dò.
Hắn trầm mặc suy tư một hồi, sau đó thấp giọng nói: “Là ta Mạc Phàm, ta tìm tới được nàng tẩm cung”.
Mặc kệ người ta có hay không bên trong, có hay không muốn nghe, hắn vẫn cứ thế tự biên tự diễn.
“Hơi trễ một chút. Xin lỗi, hơn 200 năm rồi ta mới tìm tới nàng...”
Yên lặng, thanh tĩnh.
Mặt hồ cá không một gợn sóng nhấp nhô.
Gió đêm se lạnh thổi qua lọn tóc vị này Xích Miện Thẩm Thần, tóc dài tung bay phấp phới trên bờ vai rộng, thân ảnh thẳng tắp ngạo nghễ của hắn dưới ánh trăng bị hắt bóng vào mặt hồ, phất phơ mộng mị mà tráng tiên, rất giống hình tượng Yểm Nhật trong truyền thuyết.
“Ta về tới khách sạn ở cầu Phong Thủy hồ Mây. Khi nào ngươi đồng ý gặp ta, có thể đến đó”.
Thời gian cứ dần trôi, một tràng độc diễn một hơi, Mạc Phàm rốt cục mang theo tâm tình có chút giải tỏa xoay người lại, liệu sự rời đi.
Mọi việc có vẻ không quá thuận buồm xuôi gió, không giống như chính mình tưởng tượng trước đó, không phải loại kia vừa gặp đã động tay động chân.
— QUẢNG CÁO —
Đi trên đường trở về khách sạn, có thể nếu tinh tế một chút, hẳn sẽ muốn phát hiện Minh Nguyệt Tiên Thành này hoàn toàn là phiên bản Linh Vĩ Quốc phóng to, khắp phố phường đều được trang trí đèn lồng và hoa đăng, hồ quấn quanh cũng có hoa đăng thả trôi trên mặt nước.
Mạc Phàm chậm rãi bước trên đường, vừa đi vừa mang theo một lòng nặng trĩu nghĩ về Vĩ Linh Hoàng, tiện thể đắn đo thêm về Bàn Cổ và Cổ Nguyệt Đế, cũng có suy tư chút chút về thiếu nhiên nhà nghèo Sở Nguyệt Cát.
Con đường này rất là phồn hoa, đêm xuống, đây hệt như quyến lữ hẹn hò thánh địa, trên đường đi có thể nhìn thấy vô số nam nam nữ nữ dựa sát vào nhau tiến lên, cũng có chút yên lặng đi vào những cái kia sâu thẳm lờ mờ trong khách sạn nhỏ.
Cứ như thế, Mạc Phàm vô tình đi ngang qua khách sạn của mình lúc nào không hay, một mực đi thẳng tới một tòa cầu đá, trên cầu đá có một nam tử, ăn mặc coi như nhã nhặn, xem ra có chút lo lắng, giống như là đang đợi người nào đến, thỉnh thoảng hướng đường đi nơi xa nhìn lại.
Đột nhiên Mạc Phàm nhớ tới Thần Tỉnh Bỉ Ngạn đưa ra hình ảnh manh mối.
“Là hắn?” Mạc Phàm đồng tử giãn ra, không hiểu cái gì.
Người này đều là nhân loại bình thường, Thống Lĩnh Cấp khoảng độ đó. Vì cái gì lại nằm trong mệnh quỹ của mình đâu?
Đừng nói hắn giống Sở Nguyệt Cát, lại là con rơi của cái nào đó đại năng nhân vật có cùng mình nhân quả???
Mạc Phàm mang theo hoang mang hướng phía trên cầu đá đi đến, hắn dĩ nhiên nhìn ra được, đây là Thiên Cơ mệnh quỹ, mặc kệ không biết không hiểu được, nhưng nếu đúng là Thiên Cơ thôi diễn tương lai, lần này cần làm sự tình hẳn là cùng vị nam tử kia đang chờ đợi trên cầu kia có quan hệ.
Nam tử vẫn như cũ nhìn chung quanh, ngay tại Mạc Phàm từ bên cạnh hắn bước qua thời điểm, nam tử chợt gọi hắn lại.
“Vị huynh đệ này, có thể dừng lại một chút không?” Nam tử phi thường lễ phép, lúc xưng hô còn cố ý chắp tay hơi cúi đầu hành lễ.
“Ân”. Mạc Phàm gật đầu một cái, giả vờ chân thành xã giao.
Người này uống rượu.
— QUẢNG CÁO —
Khuôn mặt đỏ chót, dáng ngươi phiêu dật chuệnh choạng
Mùi rượu nồng nặc, giống như là rất say.
“Huynh đệ, là như thế này, hôm nay là một ngày trọng đại của ta, rất là rất là trọng đại, ta mấy năm trước ở nơi này cầu Minh Nguyệt Thần Cơ tỷ tỷ ban phước may mắn kết duyên, hi vọng nàng ban cho vận may, cho ta thành công kết duyên được tiểu nương tử mà ta đã chờ đợi, thế nhưng là, hôm nay lên xe hoa, thái công phẩm ban hôn đều đã xong xuôi rồi, chỉ là hết lần này tới lần khác lại đúng lúc này, ta nghe ngóng được tin tức quan sai trong huyện của thành lại muốn bắt ta vì một chút việc xấu hổ ngày trước liên quan đến thuế má lừa đảo. Yến tiệc đều đã chuẩn bị xong, nương tử đã đợi sẵn ở trong phòng, nhưng ta phải sầu khổ thế này ra đây, rời đi lánh nạn một hồi, lại sợ trùng hợp rời đi như thế, tiểu nương tử lát nữa đợi mãi không thấy ta trở về sẽ tràn trề thất vọng”. Vị này nho nhã nam tử đã hơi chuếnh choáng, nhưng lời nói có dõng dạc, vẫn rất tập trung, thật sự là rất lo sợ.
Hắn sau đó bắt lấy hai bàn tay của Mạc Phàm, để lòng bàn tay mình chụp vào nắm chặt: “Huynh đệ, ta coi như cầu xin ngươi, có thể hay không phiền phức ngươi thay ta mang theo cái này đỉnh hoa mũ, mặc lang quân y phục, tối nay đến. Sáng mai... à không, chậm nhất là nửa đêm canh ba, ta nhất định trở về nhà phòng hoa chúc. Huynh đệ xin ngươi hãy giúp ta tạm thời lên xe, đến phòng tân nương, mặc kệ nàng biết hay là không biết, nhất định phải làm cho nàng ở chỗ phòng chờ ta. Xin ngươi đấy”.
Nho nhã lễ độ kèm theo khuôn mặt đỏ chót vì rượu nam tử vẻ mặt giống như là sắp khóc.
Hắn thấy Mạc Phàm ngơ ngơ, thế là không tiếc quỳ xuống, hầu như muốn lạy đến nơi rồi.
“Xin hãy giúp...”
“Ngươi không sợ ta làm gì với nương tử ngươi sao? Mà lại, ngươi làm sao không có một chút đồng bạn thân tín đi làm giúp. Vì cái gì...” Mạc Phàm cười khổ mà hỏi, nhưng sau khi nói ra nửa chừng, hắn cảm thấy mình có chút lỡ lời.
Cũng đúng, nếu như là có thâm tội với quan sai, tại đêm động phòng hoa chúc liền phải vội vã chuồn đi, nhờ người thân, ngược lại thật đáng xấu hổ.
“Xin đừng... xin ngươi đừng. Xin hãy làm ơn giúp ta!” Nam tử lần này đã quỳ xuống mà khóc thật, ôm lấy chân Mạc Phàm.
...................
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận