............
“Lão già, ngươi cái này cưa bom thổi mìn có chút lớn a, con gái ngươi như thế mà thi thố cái gì, có biết giải đấu Pháp Vương quy tụ là thành phần gì không? Thượng vị cấm chú đều có thể là thức ăn đấy”.
“Phải phải, cháu gái ngươi đẹp như vậy, chẳng bằng gả cho ta đi, cần gì mà phải đi tham gia chốn nguy hiểm như vậy?”
Ông lão bán hủ tiếu nghe những lời này đáng xấu hổ của đám thanh thiếu niên săm soi cháu gái mình, nửa có chút tức giận, nửa có chút tự hào cháu gái được đẻ khéo, gen chính là đẹp. Nhưng từ đầu đến cuối không biểu hiện ra mặt, cũng không muốn đem chuyện mổ xẻ ra tiếp, chỉ là cười cười, tiếp tục buôn bán công việc của mình.
Dù sao đi nữa, ở nơi này canh gác nghiêm ngặt, trên rất nhiều tháp canh đều có cao thủ Liên Hợp Quốc, Hiệp Hội Ma Pháp ngũ châu xuất hiện, sẽ không có người thực sự dám ở nơi này làm loạn đấu khí đấu dũng đi.
Lúc này, thiếu nữ đi đến dùng tay hơi kéo cao cái nón lưỡi trai lên để trừng đám thanh niên miệng mồm ồn ào kia một cái, không hiểu ra sao, cả đám đều mặt mày tái mét, kém một chút hồn phi phách lạc.
Chưa đầy 30 giây sau, đã không còn có ai dám tiếp tục mở miệng làm khó ông cụ.
Nữ tử tay nhỏ kéo ông cụ bán hủ tiếu cà lơ phất phơ đi qua nói nói gì đó.
Chỉ gặp ông cụ cũng không giận, mỉm cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, người nào không tại chính mình cháu gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt thổi gió thành bão? Ra vẻ ta đây một chút kiếm ít điểm tâm, bọn hắn đừng thổi quá mức liền tốt”.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía ông nội: “Ông cùng người ta khoác lác gì rồi?”
“...Không có. Có hay không, ta nhưng chưa từng đem cháu đi bán”. Ông cụ vội vàng khoát tay, có chút lúng túng nói ra.
Thiếu nữ bĩu môi: “Kỳ thật ta biết. Mỗi lần bà nội không cho người vào cửa, để người ở bên ngoài lau cửa thời điểm, người đều dùng ta làm bình phong để cứu nguy, ông nội, ta hoài nghi cha ta tính tình như vậy là do di truyền”.
Ông lão bán hủ tiếu nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài ngươi biết hay không? Con nít con nôi, nói cái gì đó. Thiên Hy, ta cùng bà nội ngươi có một loại đặc thù giao tiếp trong công việc, ta ưa thích tắm nắng mới phải ra ngoài lau kính...”
Phong Nguyệt Cát cùng ông lão chính khách dắt mình trên tay tiến lại gần để mua hủ tiếu ăn, đột nhiên Phong Nguyệt Cát cười mà nói: “Ở nơi này, các cặp đôi phu thê thường là như thế sao? Lần trước ta tới nhà ngươi thời điểm, ngươi giống như cũng đang bị đuổi khỏi nhà, nằm xuống đất mà ngủ”.
Khuôn mặt, nhất là khóe miệng của ông lão đột nhiên co quắp lại, lập tức biện hộ: “Tiểu quỷ, là ta thấy thời tiết tốt nên muốn tắm nắng, đừng có linh tinh”.
Phong Nguyệt Cát cũng không phải không biết kiếm chuyện châm chọc người khác, hắn ngày xưa chơi với Trịnh Khắc Thiên đứa nhỏ này, cũng là ít nhiều biết sơ sơ khai vị trò chuyện xã hội.
— QUẢNG CÁO —
Mà một đoạn hội thoại này, tình cờ thế nào bị nữ tử nghe được, nàng liền nắm lấy tay ông nội mình, châm chọc nói: “Bà nội có phải hay không rất không sợ người mất mặt, giống vị kia lão bá như thế?”
Hai ông lão đồng thời khóe miệng co giật, Phong Nguyệt Cát cũng nhìn về phía thiếu nữ đối diện, trong mắt mang theo vài phần dè chừng sợ hãi.
Trải qua chuyện lần trước, Phong Nguyệt Cát vẫn rất là ám ảnh, nữ nhân, thật sự là loại đáng sợ tồn tại a.
Nhất là thể loại chiều cao tương đồng vị nữ nhân lúc trước này, lại còn có tờ mờ sắc nét đồ họa xinh đẹp như vậy, vạn nhất để nàng tóm được...
A, không phải...
Không phải hai người đều mang đến cảm giác hơi giống rồi sao...
Vô luận là khí chất lẫn trong lời nói hay mơ hồ dáng vẻ bên ngoài.
Cho dù là thiếu nữ che đi nửa khuôn mặt, lại mặc đồ rộng rãi che đi đường cong trên người, song, Phong Nguyệt Cát vừa nhìn vào thì da gà liền đã nổi lên từng lớp, sợ hãi đến không tự chủ lùi về một bước.
“Huynh đệ, hân hạnh gặp mặt, nhưng làm sao ta thấy ngươi có mấy phần quen quen”. Ông lão chính khách đi cùng Phong Nguyệt Cát chủ động đi tới, mang theo vài phần cùng chung chí hướng, đối với lão bán hủ tiếu đưa tay phải ra.
Lão bán hủ tiếu đưa tay cùng hắn đem nắm, lại chồng thêm một tay vỗ vỗ người cùng hội cùng thuyền, mỉm cười nói: “Xin chào, ngươi ăn một bát hủ tiếu không? À còn có trà, trà đào ngon tuyệt cú mèo”.
Vị kia chính khách cười ha hả nói: “Ăn, ăn chứ, uống chứ. Mới gặp như đã quen, ăn uống thoải mái. Xin giới thiệu, ta là Thiệu Trịnh”.
Ông lão bán hủ tiếu cũng cười cười mà nói: “Ha ha, ta tên Mạc Gia Hưng, hân hạnh”.
Nói ra lời nói.
Mạc Gia Hưng nhớ đến điều gì, nháy nháy mắt, Thiệu Trịnh cũng nháy nháy mắt.
Thiệu Trịnh chần chờ một chút, hạ giọng: “Mạo muội hỏi một câu, ngài có hai đứa con dâu, một người họ Mục, một người họ Diệp, đúng không?”
— QUẢNG CÁO —
Mạc Gia Hưng khóe miệng giật một cái: “Con trai ta đều chưa cưới chưa phát thiệp mời mà người đều nhận biết? Mặt khác, đừng cho là ta không biết ngươi là ai, lão bà ngươi họ Cố đúng hay không?”
“Khụ khụ!”
“Khụ khụ khụ!”
Bao nhiêu năm rồi đằng đẵng gió sương chưa từng có gặp lại...
“Ngươi vì sao lại bị đuổi khỏi nhà mà nằm ngoài đường rồi?" Mạc Gia Hưng thấp giọng hỏi.
Thiệu Trịnh cười khổ, khóe miệng co quắp: “Không có cách nào a, phận làm nam tử hán, ngày xưa tung hoành, hết thời về lại nhà chịu phạt. Mà nói về ngươi đi, ngươi thì sao, ta có thể chưa từng nghe nói mụ mụ tiểu tử Mạc Phàm lấy ‘ngược đãi’ hành vi đối với bạn đời của mình làm thói quen đấy”.
Mạc Gia Hưng khóe miệng tiếp tục run rẩy: “Ăn, ăn hủ tiếu đi. Đừng bàn về nữ nhân, có hài tử đi xa nhà tính tình liền luôn luôn âm trầm cau có. Mà lại, cháu gái bất hiếu, thỉnh thoảng mới lại về thăm nhà, càng là cau có nhân mười”.
Thiên Hy nhìn xem hai ông cụ già bạc đầu như thế có hành vi giống nhau tay bắt mặt mừng kể chuyện khổ, chính mình cũng là thấy buồn cười.
Thiệu Trịnh xưa nay vẫn điều tra Mạc Gia Hưng, đã không ít lần gặp gỡ trong quá khứ, còn là một loại vừa nói chuyện đã thành tri kỉ, lúc Mạc Phàm còn ở thế giới ma pháp, hai người vẫn thường xuyên gặp nhau rất nhiều lần.
Thiên Hy không ở Hoa Hạ nhiều, Thiệu Trịnh thì đã về hưu thỉnh thoảng mới xuất hiện, cho nên mới ban đầu Thiên Hy cũng không có nhận biết quá rõ hắn.
Từ khi Mạc Gia Hưng rời đi Hoa Hạ sang Anh Quốc định cư, cũng đã hơn 20 năm nay, Mạc Gia Hưng chưa từng gặp lại Thiệu Trịnh.
Hai lão già tay bắt mặt mừng, Mạc Gia Hưng bất đắc dĩ nói: “Đúng, ngài Thiệu Trịnh, đây là cháu gái của ta tên Thiên Hy. Ngươi khả năng có nghe qua nàng. Nàng tới đây là tham gia giải đấu”.
Thiệu Trịnh gật đầu, nói: “Cháu trai của ta, gọi là Nguyệt Cát”.
Về phần Thiên Hy, Thiệu Trịnh hiển nhiên biết, còn biết rất rõ nữa là khác.
Phó Chính Án của Tòa Án Quốc Tế Tối Cao, nàng nổi danh như vậy, còn sợ người hết thời như hắn không biết!!!
— QUẢNG CÁO —
Thiệu Trịnh còn biết, ở giải đấu này, Thiên Hy đang được xem là hạt giống số một, người có khả năng lên ngồi vị trí Pháp Vương nhất.
Mặc Gia Hưng đột nhiên một mặt cảnh giác nhìn về phía thiếu niên gầy gò đặc biệt hiền lành Nguyệt Cát, nói: “Tiểu gia hỏa, ngươi cũng tham gia sao?”
Nguyệt Cát gật đầu, lễ phép trả lời: “Vâng ạ”.
Mạc Gia Hưng cười đến giống như ông bụt, rất hiền lành nói: “Nhớ nương tay với Thiên Hy nhà ta đó. Có biết không?”
Phong Nguyệt Cát dở khóc dở cười, cái miệng gần như là bị khâu lại.
Trên thực tế, trong lòng hắn liên tục phản biện, giống như là muốn nói: “Lão bá, ngài suy nghĩ nhiều. Nàng xem xét thì tính khí không tốt, ta nhất định trốn tránh nàng đi. Ta cảm giác trước đây cháu gái ngài đúng là nữ nhân kia bị ta... vạn nhất đúng thật là nàng, ta liền chết chắc”.
Thiệu Trịnh biết rõ câu chuyện của Phong Nguyệt Cát, đã nghe qua Bạch Phàm kể, biểu lộ đột nhiên biến đến có chút cổ quái: “Hài tử a, tự cầu phúc đi”.
Thiên Hy từ đầu đến cuối là im lặng, ánh mắt của nàng đặt tại thiếu niên kia trông có vẻ nhút nhát trên người.
Phong Nguyệt Cát không cẩn thận liếc thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên rùng mình một cái.
Không tốt, có sát khí ! ! !
…………
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận