. . . .
Đáp xuống băng sơn ngay trên biển Hoa Đông, Mạc Phàm vẫn còn nguyên vẹn trầm cảm chưa dứt.
Hắn mang theo tâm trạng trầm cảm đó nhìn chăm chú lên một màn quỷ dị này, đích thực là một loại nào đó khó rất nói lên lời cảm giác.
Cực Trần Băng Tiễn của Mục Ninh Tuyết đã khủng bố đến hạn mức không tưởng, nàng dồn toàn lực trút xuống bốn cung thời điểm, Mạc Phàm là đỉnh tiêm thứ nguyên pháp sư trên thế giới này, hắn lại làm sao không phát hiện được sát cơ vừa rồi, đừng nói vẻn vẹn chỉ là hải dương hải yêu, ngay cả thời không cũng bị dị không chi sương đóng băng a; không gian vô hạn ngưng trệ, hỗn loạn pháp tắc đóng thành băng, thời gian đồng dạng trong ngắn ngủi tích tắc đó cũng đã dừng lại tới 4 lần.
Một cung định vị, ba cung gia tốc thúc đẩy uy lực bạo phát đến cực hạn, duy nhất mấy giây thời gian tập trung ra đòn, một lão già Thập Uyên Chúa Tể hải dương cứ như vậy bị miểu sát.
Cứ việc bản thân không phải là người bị trúng tên, nhưng Mạc Phàm có cảm giác mình vừa đứng ở sinh tử biên giới, tùy thời đều đem rơi vào vô tận tuyệt vọng vực sâu.
Vực sâu còn tốt, đây là so tử vong càng khiến người ta sợ hãi nguy hiểm. Giống như Mục Ninh Tuyết đòn đánh kia, kì thật là cố ý làm mẫu cho hắn biết, đắc tội lão bà thì kết quả sẽ như thế nào.
“Hiuuuu~”
Một cơn gió biển lướt qua, mang theo hàn phong từ mặt băng sơn thổi phà phà bốc lên, thực sự là tê buốt, rét lạnh da đầu.
Mạc Phàm : (._.) ! !
Có lẽ không phải làm mẫu.
Nàng nhắm vào mình, nhưng không may bắn trượt...
Bảy nổi ba chìm, ngàn dặm đóng thành băng sơn.
Nếu như đem biển Hoa Đông đêm hôm qua ví dụ thành Địa Ngục, vậy thì 5 giờ sáng hôm nay, Mục Ninh Tuyết chính là Tuyết Cơ Nữ Thần bá đạo vô song đánh xuyên mười tám tầng Địa Ngục để giết chết Diêm Vương.
Bảy nổi phía trên, xác chết hải yêu không tới 50 vạn thì cũng là 30 vạn chôn vùi trong lớp băng vĩnh cửu, thi thể bọn chúng khô khốc thành từng tép, nẹp vào bề mặt băng như đại diện của một thời đại tuyệt diệt, liền liền hồn phách đều không thể thừa nhận nổi cấp bậc lạnh thấu xương này, trực tiếp tiêu vong.
Còn ba chìm phía dưới, ảm đạm, thê lương, héo tàn, giống như Minh Giới chiến trường vậy.
Chủ yếu là thi thể hải yêu nằm đủ loại tư thế được bày biện bên dưới bề mặt nước biển trông quá khiếp sợ, số lượng băng xác thậm chí nhiều gấp mấy lần bên trên. Mà đặc biệt nhất để cho người ta kinh tâm động phách, ngay tại chính giữa trung tâm, không có ai nhìn nhầm đâu, là ngàn mét phía dưới lão mực khổng lồ, Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần.
Nó chết rồi, trăm phần trăm chết, Mạc Phàm có thể xác nhận.
Bất quá, kết quả này tốt nhất, nếu không nhờ Mục Ninh Tuyết, Mạc Phàm thật không biết phải làm sao mới giết nổi Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần. Hắn đã dùng hết thủ đoạn rồi, thổ hệ, triệu hoán hệ, huyền âm hệ, ám ảnh hệ, hỏa hệ, không gian hệ, hỗn độn hệ, thủy hệ, nguyền rủa hệ đều đã cạn đèn dầu, lá bài của cuối cùng chỉ còn mỗi anh cả lôi hệ trong tay, nhưng lôi hệ trái lại hiệu quả dưới hải vực sâu thẳm kia không bằng băng hệ của Mục Ninh Tuyết. Mà quan trọng hơn, nếu lôi hệ cũng xài đến, như vậy còn đâu đường về?
Hải dương nguy cơ trùng trùng tứ phía, ai bảo đảm là trong lúc Mạc Phàm suy yếu nhất, không có một vị đại năng nào đó thừa cơ xông ra bóp chết hắn đâu?
Nghĩ thứ gì là trúng thứ đó, viết xong câu này, Thập Uyên Chúa Tể HS Khô Cốt Nữ Vương vậy mà thực sự xuất hiện trước mặt hắn.
Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần chết đi quả nhiên không có làm cho ức vạn hải yêu sợ hãi tháo chạy, bọn chúng trái lại dứt khoát lựa chọn bao vây Mạc Phàm, Mạc Phàm đứng ở trên mặt băng giữa biển, ngàn dặm bên ngoài, toàn bộ đã bị khóa chặt.
Dù là vô tận đám hải yêu này không có trực tiếp bò lên Băng Sơn để cận chiến với hắn, Mạc Phàm cũng có thể cảm nhận được sự máu lạnh, sự điên cuồng liệp chiến của hải yêu.
Thế lực càng khổng lồ lại càng có ưu thế, cho dù là tôi tớ cấp thấp, đạt đến số lượng đáng sợ về sau, liền liền trình độ Thập Uyên Chúa Tể đều cảm thấy sợ hãi. Mạc Phàm cũng không có ngoại lệ, cần tiêu hao đại giới rất lớn mới có khả năng xử lý một phần nhỏ trong quần thể con kiến đáng ghét này. Ma Đô hạo kiếp năm năm trước đây, Thanh Long đều lại tại vô tận hải yêu vùng vẩy sau đó, hư nhược thân thể thể lực mới bị yếu thế so với Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần.
Nếu ngay từ đầu đơn đã độc đấu, trung vị Quân Vương Thanh Long khẳng định đã có thể treo trung vị Quân Vương Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần lên cây đánh.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Ầm vang một tiếng nghe như tiếng phá vỡ bức tường đá vậy, Đế Vương Lan Ác Long sống sót bò ra khỏi đảo Băng Sơn, nó cả đêm giằng co cùng Ngải Giang Đồ ở khu vực kết giới Nguyền Rủa trên Phố Đông, một bên cánh lớn đều bị bẻ gãy xuống, tỏ ra rất chất vật mới thoát được lĩnh vực Vĩnh Dạ băng lam của Mục Ninh Tuyết lan tràn ảnh hưởng.
Mạc Phàm nhìn về phía vị trí Lan Ác Long, lúc này vừa vặn có một thanh cực lớn màu chanh sắc lưỡi kiếm đâm thủng lớp băng từ bên dưới, thanh kiếm này sau đó không có trườn lên trên bề mặt đảo băng, vẻn vẹn là xé ra một cái lỗ khuyết, sau đó lội ở bên dưới mặt hồ, có thể suy đoán rằng nó không thích hợp chiến đấu trên cạn.
Nhưng từ trong phần thân thể lủng lẳng chui rúc bên dưới mực nước kia của Cự Kiếm, Mạc Phàm lập tức nhận ra Thiên Kiếm Ngư Đế, thuộc chủng á kiếm tộc, á hải sa tộc.
Trên mũi kiếm có vô số răng cửa bén nhọn, là bộ phận cường đại nhất trên thân thể Thiên Kiếm Ngư Đế, mặc dù nó lặn quanh quẩn dưới hố nước lạnh, nhưng mũi kiếm như cũ luôn luôn chĩa hướng về Mạc Phàm, lộ ra sát ý trùng trùng với Hồng Ma Hữu Kiếm trên tay hắn.
“Nguyên lai là Quan Ngư chém giết cận chiến với ngươi đến cường độ này, chẳng trách chẳng trách, hẳn là phi thường phẫn nộ với kiếm của ta”. Mạc Phàm dở khóc dở cười, hiểu được tâm lý.
Sa xỉ kiếm là cái mũi của hải sa Thiên Kiếm Ngư Đế, giờ khắc này nó phất phơ chi chít vết nứt mẻ, hết thảy đồng bộ cùng với làn da trầy xước, bị rọc bởi đường chém phong mang.
Mà cái này phong mang, chính xác từng li từng tí đúng là Hồng Ma Hữu Kiếm ban tặng. Bảo sao Thiên Kiếm Ngư Đế lại làm ra phẫn nộ đến thế.
Chỉ còn ba tên thủ lĩnh thôi sao?
Giống như vẫn còn thiếu một đầu?
Mạc Phàm chợt nhớ tới một gã bá chủ Đế Vương khác từng lén phén lại gần Nguyền Rủa kết giới của mình.
Nó gọi là Đông Hải Bạch Xà, thực lực vượt xa Lan Ác Long cùng Thiên Kiếm Ngư Đế. Nhưng đó không phải là điểm đáng sợ nhất, sở dĩ Đông Hải Bạch Xà để cho Mạc Phàm chú ý đặc biệt, nguyên nhân là do đầu bá chú này có đủ âm trầm giữ vững bình tĩnh, đồng thời sở hữu năng lực ẩn nấp thượng hạng.
Hành vi của Đông Hải Bạch Xà cơ hồ liền không dò xét được, thậm chí hiện tại nó di chuyển phục trận ở đâu rồi thì Mạc Phàm cũng bó tay không biết, hắn không đủ ma năng mở ra bất luận cái nào đồng tử để đi soi xét a. Cho nên Mạc Phàm có thể làm bây giờ, là quyết đoán buông Hồng Ma Hữu Kiếm ra, nương tựa Hồng Ma Hữu Kiếm có thần tính tràn ngập mà thủ hộ phía sau mình.
“Ngươi đây là đang mang thiên binh vạn mã đến hù dọa ta sao?” Mạc Phàm thở dài, hướng về phía HS Khô Cốt Nữ Vương hỏi.
Cái tên yêu nữ này từ đầu chí cuối không tham dự trận chiến, không giúp đỡ Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, tự nhiên nói rõ là nàng nhất định có dụng ý riêng.
Mà phần dụng ý riêng này, người ngu xuẩn cũng nhận ra được, khả năng cùng giết chết Mạc Phàm có quan hệ là không cao. Bởi vì nếu thực có cái dã tâm đó, HS Khô Cốt Nữ Vương cũng không cần phải đợi Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần bị Mạc Phàm giết chết rồi mới lên thay nó đánh tiếp. Việc này có hơi ấm đầu.
Nữ vương vong linh đáy biển rất bình tĩnh đáp lại: “Bây giờ còn chưa tới giai đoạn sau cùng, đây chỉ là bắt đầu thôi, còn mấy vị Chúa Tể khác giống như ta cũng chưa thực sự động thủ. Ngươi chớ khẩn trương như vậy”.
Mạc Phàm nhất thời trầm mặc, có chút nghĩ không ra thái độ của HS Khô Cốt Nữ Vương sẽ như thế này.
Ma Đô 5 năm trước, Mạc Phàm nhớ rõ là nàng không có như vậy từ tốn mà điềm đạm a.
. . . . . .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận