Bây giờ con lươn nhỏ Tiểu Nê Thu không còn, Mạc Phàm trước ngực thay thế đeo một sợi dây chuyền dệt từ lông lão lang, trên dây chuyền treo một viên đá tinh thể lam khiết Jeremjevite, này chính là bồn chứa siêu cấp của nhạc phụ đại nhân Văn Thái sử dụng thời còn tại vị Parthenon Thần Miếu làm Thánh Tử.
Thanh Long mệt mỏi tiến nhập ngủ say trong không gian Jeremjevite, mặc dù sau Hải Yêu thiên tai, đại dương bổ khuyết không thiếu tài nguyên cho Mạc Phàm cùng Thanh Long, nhưng mà Thanh Long đồng dạng là tiêu hao số lớn thần hồn lực cùng sinh mệnh lực, cộng thêm bất ngờ tiếp nhận quá lớn tân quyền năng, khôi phục cùng tiếp thu dĩ nhiên cần nhiều thời gian.
Mạc Phàm trước đó mở lời cho Thanh Long một cái cơ hội lựa chọn mới, trao cho nó tự quyết tương lai của nó sau này, vô luận tự mình xuống đáy biển Mariana sinh tồn, hoặc là trở lại bầu trời bát ngát trên cao, phiêu diêu tự tại, muốn đi đâu thì đi đó, thế giới rộng lớn như vậy, không sợ thiếu một địa phương dung thân Thanh Long.
Hoặc là, Mạc Phàm cũng có thể vì Thanh Long mở ra Ma Môn triệu hoán, phóng sinh đầu cấp tạo hóa của ma pháp vị diện này tới chân trời càng mênh mông vô bờ ở bên kia, thả nó về nơi mà nó nên thuộc về, một nơi vị diện tiến hóa rộng rãi gấp trăm lần ở đây, một nơi nguyên thủy không có bất cứ cái gì quy tắc, nơi mà sẽ không thiếu tồn tại so với Thanh Long càng lâu đời, càng mạnh mẽ.
Đương nhiên, từ chối hết mấy cái trên, Thanh Long cũng có thể trở thành linh ước vong linh của Mạc Phàm nếu muốn, Mạc Phàm thành tâm hi vọng điều này nhất, nhưng không có cưỡng cầu, hắn để Thanh Long tự nguyện lựa chọn.
Mạc Phàm vẫn nhớ kĩ, lúc đó Thanh Long thậm chí không gầm một tiếng, nó vậy mà cúi đầu thấp xuống, biểu lộ đôi long đồng nhu hòa gần gũi, đồng dạng không kém phần cô đơn về phía Mạc Phàm.
Có thể là, tuổi thọ của nhân loại rất ngắn rất ngắn, phảng phất chỉ là một cái trưa hè chợp mắt trong cuộc đời dài dằng dặc theo tuế nguyệt của Thanh Long.
Nó bây giờ chỉ còn lại chính mình một cái, cô đơn lạc lõng, là một cái không Đế Quốc không nhà Đế Vương, cái gọi là viễn cổ thời điểm sinh vật tứ thánh đồ đằng, đồ đằng thú đã sớm lác đác không còn mấy, nói khó nghe, tất cả đều lùi về lịch sử.
Cô quạnh là một cái cánh cửa đau đớn tàn nhẫn nhất, nhân loại tuổi thọ bất quá là trăm năm, làm sao có thể hiểu được cảnh tượng tại ngàn năm, vạn năm lẻ loi độc hành một mình trên thế giới này đâu!?
Cũng là bởi vì nguyên nhân này, trước đây Thanh Long thiện lương rõ ràng có thể không cần tham gia kế hoạch song hồn của Thiên Phụ, có thể không cần chết đi, nhưng cuối cùng lại lựa chọn cái chết, lựa chọn tha thứ nhân loại lừa gạt, lựa chọn đem trái tim của mình cất giấu ở Vạn Lý Trường Thành, lấy thân thể mình đắp lên Thần Tường không bao giờ đổ, mà chính mình nhưng là có thể thiếp mắt an nghỉ ngủ sâu, không muốn lại tiếp tục chinh phục thế giới. Bởi vì chinh phục là không có ý nghĩa, đây cũng không phải là bọn chúng thời đại, bọn chúng đã sớm thất bại rồi, chẳng thà để cơ hội niết bàn đó về đến đúng một cái khác nhân loại.
Mà bây giờ, phần ân tình đó vẫn không thay đổi.
Thanh Long đã có cơ hội có một cái bạn khác, một người bạn đã vì nó hóa giải lời nguyền vận đen, cũng có thể tại tương lai hiểm họa xấu xa nhất, cứu lấy bộ lạc còn sót lại của nó.
Thanh Long cuối cùng lựa chọn Mạc Phàm, trở thành Mạc Phàm tâm linh tương thông linh ước, có thể gắn kết không kém chút nào Tiểu Viêm Cơ và Mạc Phàm.
Cái kia Thiên Không Phàm Tuyết Thành là ma pháp thứ nguyên của Mạc Phàm, bị Mạc Phàm thu lại về trong pháp trận đồ, dùng hỗn độn ma pháp đặt cái pháp trận này ở bồn chứa của bố vợ Văn Thái tặng cho treo trên cổ, thật giống như hắn sáng tạo ra được một cái tân thế giới nằm bên trong viên đá lam khiết kia vậy.
Linh ước của vong linh ma pháp không có cách nào tự tạo không gian giống như khế ước của triệu hoán ma pháp, vong linh pháp sư thường thường ném phải linh ước đến một ít bồn chứa chuyên dụng. Cho nên Mạc Phàm mới cần một không gian mới sống thật tốt cho Thanh Long, mà bây giờ linh ước Thanh Long chính là đang tịnh dưỡng ở không gian ảo Phàm Tuyết Thành trên cổ Mạc Phàm.
Huyền Vũ tạm thời chưa được sống ở đó, Mạc Phàm thế nhưng là thiên vị rõ ràng, Huyền Vũ cần phải tiếp tục nỗ lực lao động, tạm thời kinh lịch ở đáy biển Mariana, tập hợp chấn chỉnh lại ức vạn quân đội vong linh thay Mạc Phàm.
Hai ngày, Mạc Phàm dành trọn vẹn hai ngày theo không gian truyền tống trận pháp trở về Linh Vĩ Quốc. Mục Lâm Sinh, Mục Trác Vân hiện đang chăm sóc Tiểu Thiên Hy trong cung điện.
Thiên Hy mấy đã gần hai tuổi, trắng trẻo xinh xắn tiểu công chúa mặc dù có thể tự đi đứng, nhưng nàng quái đản là chỉ thích bò, bò mọi ngóc ngách trong cung. Này có lẽ bị ảnh hưởng bởi sở thích sinh hoạt hàng ngày, thường ngày sinh hoạt thì lão lang, tiểu viêm cơ, tiểu kỳ lan chính là bạn thân của nàng, nhất là lão lang, tiểu thiên hy đặc biệt thích lão lang ở hình thái teo nhỏ nhỏ nhắn, giống như một đầu tiểu tuyết Samoyed vậy.
Lão lang đi bằng bốn chân, nàng cũng chủ yếu bò hai tay hai chân chơi cùng. Thậm chí, câu đầu tiên mà nàng học được cũng không phải là ‘ba ba’ ‘ma ma’ cái gì đó, nàng ngôn ngữ biết sớm nhất chính là... ‘gâu gâu’. Đây chính là vì cái gì lão lang thường xuyên bị Mạc Phàm chiếu cố thù ghét, thậm chí ghét ra mặt ! ! !
Vừa trở lại hoàng cung, Mạc Phàm nhìn thấy Tiểu Thiên Hy liền mọi sát na ma khí trên người đều toàn bộ thanh trừng, tranh thủ bồng bế cục tiền của mình. Chuyện là đoạn thời gian trước, Tiểu Thiên Hy đã có thể bi ba bi bô nói ra một câu tròn trịa đủ ý, Mạc Phàm tuyệt đối muốn nghe nàng nói, một trái tim lão cha ấm áp ôn nhu muốn lắng nghe con gái mình sưởi ấm.
Đáng tiếc...
Trời phụ lòng người.
“Ba ba gâu gâu...”
“. . ."
............... lão lang hôm đó tại chính thức bị rọ mõm, càng là đón nhận cơn thịnh nộ của Tà Thần. Bị ném xuống Hắc Ám Vị Diện, sau đó bị thánh hỏa của Viêm Cơ đốt lông, bị Thanh Long long ngâm hù cho tè dầm, bị Hồng Mãng Tà Long liêm đao truy đuổi ở Đệ Nhị Long Môn xuyên suốt một ngày một đêm.
Sinh hoạt thường nhật ở Linh Vĩ Quốc hoàng cung rất tốt, Tiểu Thiên Hy được mụ mụ ba ba bồng bế hai ngày trời, dĩ nhiên như được mùa trúng độc đắc, chơi với ba ba mụ mụ vui hơn hẳn những người kia.
Thánh Cung Laura cũng trở về Linh Vĩ Quốc, nàng nhận nhiệm vụ điều chỉnh ổn định, phân phối tài nguyên quân sự đến các cơ quan pháp sư, trường học.
Lần này tổng thiệt hại của các quốc gia ở Hải Lâu Sahara là phi thường đáng kể, nhất là Atlantic cùng Maya.
Mạc Phàm cũng không có để cho bọn hắn cứ như vậy chết vô nghĩa, hắn lấy danh phận tín nhiệm, lấy cao nhất trọng trách Phàm Tuyết Thành công lao, đem đến hầu như một phần năm thiên tai tài nguyên trao cho hai cái này quốc gia. Phải biết, một phần năm chỗ này tài nguyên, đây chính là một câu nói sản sinh ra GDP của toàn cầu đấy.
Thiên Quốc và Wakanda đương nhiên cũng có phần. Mỗi một quốc gia viện trợ tham chiến, đều nhận được một đầu Đế Vương thi thể bao gồm tinh phách nguyên vẹn từ Phàm Tuyết Thành.
Thiên Quốc thánh pháp trở lại so Mạc Phàm bọn hắn còn sớm một ngày thời gian đã tới Thiên Thành.
Nhờ ơn Tuyệt Hải Hoàng Điệp vẩy xuống điểm sáng nguyên nhân, đại thánh tể James cũng không có chết đi, vớt được xác, kéo lại được một hơi, chỉ là hắn tinh kiều cũng đã bị đoạn mất, thế giới tinh thần không kết nối được tinh vũ, hắn cũng sẽ không còn là cấm chú pháp sư, tu vi cũng tại nhanh chóng suy yếu, cùng Hoa Triển Hồng tình huống hơi giống.
Chỉ là Hoa Triển Hồng liền ngay cả thế giới tinh thần đều bị tan nát thành hư vô trống rỗng, toàn bộ nhờ Tiểu Viêm Cơ chèo chống sức mạnh, bằng không thì bây giờ Hoa Triển Hồng chính là từng khối khối thịt, cũng không phải chỉ đơn giản là cái thực vật người ngồi xe lăn.
Mạc Phàm về Hải Lâu Sahara, đích thân hắn cùng Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ đi thăm viếng, phát biểu trước tượng đài tôn thờ ghi công những tiểu pháp sư ngã xuống. Trước mặt bọn hắn cơ hồ cũng là thế hệ trẻ pháp sư mấy cái quốc gia, Hải yêu thiên tai sau, càng quan trọng chính là điều chỉnh tinh thần, ủng hộ, củng cố, và lấy làm động lực phát triển.
Thành thật mà nói, người chết là quá nhiều, hơn một nửa đã hi sinh, không có hi sinh thì cũng giống như đại thánh tể James như vậy, đem hết toàn lực, thế giới tinh thần đã bắt đầu gia tốc phá hủy sụp đổ, tu vi trôi qua.
May mắn chính là, James không chết, cũng tại còn một chút điểm siêu giai ma pháp, cứ việc sẽ sớm lụi tàn dần dần tốc độ nhanh hơn người khác, nhưng hắn vẫn còn ý thức, vẫn có thể kể lại cho mọi người nghe, làm nhân chứng sống cho một truyền kỳ hào hùng.
Nơi mà có lẽ, nếu lúc đó hắn không quyết định rời đi khỏi Thiên Quốc, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội được chìm đắm trong thế giới ma pháp của mình.
James cũng có lên phát biểu, hắn kể so với Mạc Phàm còn chi tiết hơn, hắn nói rằng muốn ngăn cản Thập Uyên Chúa Tể lần kia không phải nói, dù là James tu vi xuất thần nhập hóa, tương đương 12 cánh thiên sứ trưởng, nhưng mà đối mặt cái kia đầu đế vương đỉnh phong tồn tại, mỗi một giây cũng là cùng sinh tử đua tốc độ.
Đột nhiên có một cánh tay nhỏ từ vị tiểu pháp sư nào đó giơ lên đặt câu hỏi.
Hắn hỏi rằng: “Đại thánh tể James, nếu được chọn lại, ngài có thực sự muốn bước ra chiến trường kia một lần nữa?”
Mạc Phàm con mắt co lại, trái tim đập thình thịch, hắn đứng ở sau lưng James phát biểu, đồng dạng rất muốn lắng nghe.
Chỉ thấy James cười cười, ánh mắt toát ra ý tứ chân thành, không chút nào do dự trả lời: “Nếu được chọn lại, có lẽ... ta muốn giết được nhiều thêm một cái Hải Yêu!”
........................
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận