Tô Lạc Vân là người làm ăn đứng đắn, không có che giấu sổ đen, đơn nhập hàng này cũng không có bí ẩn gì bên trong. Coi như bị mất, thì cũng chỉ gặp chút phiền phức khi cộng sổ, không có gì quan trọng.
Vì vậy, sau khi nghe chưởng quỹ báo, nàng chỉ dặn dò hắn nhất định phải cất sổ sách vào tủ sắt và khóa lại sau mỗi lần chỉnh lý sổ sách sau này.
Nàng biết chuyện này có liên quan đến Lý Vinh. Nhưng chỉ mất hai trang giấy, không thể lập án với quan phủ. Nếu vì chuyện này đi nông thôn để tìm Lý Vinh chất vấn, chỉ sợ công phu lăn lộn trên đất của mẹ già hắn lại có chỗ phát huy.
Đợi khi chưởng quỹ rời đi, Lạc Vân vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, mí mắt giật giật mấy lần, cảm thấy chuyện của Lý Vinh chỉ sợ còn tiếp tục.
Sau khi hắn bị đuổi, lại đến cửa hàng, chỉ e đã được “cao nhân” chỉ dẫn.
Nàng nghĩ chỉ sợ mấy ngày tới, mình không thể đi cùng đệ đệ, còn phải tự mình trấn giữ cửa hàng. Chỉ là, sáng sớm hôm sau, nàng còn chưa kịp ra ngoài, đang ngồi trong nhà, thì tai họa đã từ trên trời rơi xuống.
Lúc hai tỷ đệ đang ăn sáng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ồn ào và lộn xộn.
Điền ma ma nghe thấy có mấy giọng nam thô lỗ, cũng không dám mở cửa, chỉ hỏi người bên ngoài là ai.
Kết quả, người bên ngoài nói là sai dịch của phủ doãn Ti Hạ kinh thành, đến đây để xử lý công vụ, nếu không mở cửa, bọn hắn sẽ đạp cửa xông vào.
Điền ma ma xem xét qua khe cửa, thấy bọn hắn quả thật đang mặc quan phục của nha dịch, vội vàng ra mở cửa.
Sau khi năm sáu tên quan sai nối đuôi nhau đi vào, đã tung ra văn thư truy nã, nói thẳng có người tố giác bà chủ của Sấu Hương Trai mua hương liệu buôn lậu, cho nên bọn hắn đến đây là để đưa bà chủ của Sấu Hương Trai lên công đường để thẩm vấn.
Tô Lạc Vân cau mày khi nghe lời này, Hương Thảo ở bên cạnh vội vàng đem bạc lén lút nhét cho công sai, xin được châm chước một chút.
Nhưng quan sai kia cũng không thèm nhìn một cái, đưa tay ngăn chặn và nói: "Gần đây Bệ hạ đang điều tra nghiêm ngặt những con buôn buôn lậu, bất kể ai làm trái quốc pháp, nhẹ thì bị lưu đày, nặng thì bị xử trảm! Cô nương đừng nên hại người ... "
Nha dịch không chịu nhận tiền, có nghĩa là vụ án rất nghiêm trọng!
Vì không thể nói rõ với những nha dịch này, nên Tô Lạc Vân chỉ có thể thay y phục khác, nhắc đệ đệ an tâm chớ vội, để nàng đi lên công đường một chuyến, nếu nàng mãi không trở lại, đệ đệ cũng không cần về Tô gia, Điền ma ma đưa đệ đệ Quy Nhạn ngồi thuyền đi tìm cữu cữu của nàng là Hồ Tuyết Tùng.
Công sai thấy nàng là một cô gái mù, cũng gợi lên lòng thương hại, nếu là thẩm vấn, còn chưa bị định tội, nên không cần dùng hình cụ xiềng chân hầu hạ.
Mãi cho đến khi tới công đường, Lạc Vân mới biết chuyện gì đang xảy ra - hóa ra có người tố giác rằng Sấu Hương Trai đã buôn lậu nhũ hương thượng hạng.
Phải biết thứ quý giá như này, hàng năm có bao nhiêu Dác Dịch Viện đều nhớ rõ ràng nhất, cái nào vào cung, cái nào ban thưởng, còn có hạt châu thứ phẩm đưa vào các cửa hàng, tất cả chúng đều có dấu vết để theo dõi.
Coi như Tô Lạc Vân mua một ít hạt nhỏ vụn từ chỗ thương nhân lúc trước, theo cách điều chế hương liệu đáng lẽ đã sớm dùng hết từ lâu.
Nhưng Sấu Hương Trai vẫn còn nhũ hương cung cấp cho Bắc Trấn Vương Phủ và phò mã phủ, căn bản là không vội vàng chút nào.
Người tố giác này cũng rất thần kỳ, hắn thậm chí còn lấy được danh sách nhập hàng của Sấu Hương Trai, khoản tiền ghi ở trong đó rất rõ ràng, người ở bên ngoài xem thấy quả nhiên là không khớp sổ sách.
Tô Lạc Vân cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Vinh lại lấy trộm danh sách nhập hàng.
Chắc vì lúc trước hắn lẻn vào phòng hương liệu, nhìn thấy còn sót lại hơn phân nửa hạt nhũ hương, liền chắc chắn rằng nàng đã mua hàng lậu, trộm sổ nhập hàng để tố giác quan chức.
Bởi vì thanh danh của Hàn Lâm Phong quá thúi, để tránh bị nghi ngờ, Tô Lạc Vân không nói cho người bên ngoài biết chuyện thế tử tặng hạt châu, người trong cửa hàng cũng không biết nguồn gốc của loại nhũ hương to bằng nắm tay.
Trong những năm qua, các cửa hàng hương liệu khác nhau bí mật mua một số hàng lậu, đều là bí mật ngầm hiểu với nhau, có một số cửa hàng hương liệu đã làm giàu bằng cách xấu xa này.
Chưởng quỹ và nhóm sư phó cũng ngầm hiểu với nhau. Bọn hắn đều chỉ là kiếm sống làm việc, chủ nhân nhập hàng và kinh doanh như thế nào, căn bản không cần bọn hắn quan tâm gì cả, thậm chí còn chẳng nghĩ đến.
Có thể ai đó đã nhận được mật báo của Lý Vinh, cảm thấy đã nắm được điểm yếu của Sấu Hương Trai, cho nên mới huy động nhân lực như vậy, chọn lấy tội danh mua hàng lậu, đến tố giác nàng với quan phủ.
Đầu tiên thì Phủ doãn nhìn sổ thu chi, sau đó sai người lục soát cửa hàng, đại khái nhìn lướt qua hạt hương không rõ lai lịch kia, nhíu mày, nghĩ mình gặp phải một vụ trọng án, liền trầm mặt hỏi Tô Lạc Vân, hạt nhũ hương lớn trong cửa hàng của nàng được mua ở đâu.
Tô Lạc Vân không hề hoảng sợ, nàng đi đến và ngồi ngay ngắn, tự nhiên không sợ phủ doãn thẩm vấn.
Chỉ là mặc dù hạt nhũ hương này là phần thưởng của Bắc Trấn Thế Tử, nhưng tùy tiện nói ra, chắc chắn sẽ có lớn ảnh hưởng đối với khuê danh của một cô nương. Hàn Lâm Phong là một thế tử phong lưu như vậy, nữ nhi nhà lành thậm chí còn không dám lại gần.
Nhưng đó không phải là điều mà Lạc Vân lo lắng nhất.
Điều nàng lo lắng nhất chính là mình nói ra, quan phủ nhất định phái người đến hỏi, trước đó nàng đã lạnh lùng với thế tử quý nhân vài lần, tuy rằng không có tranh chấp, nhưng rõ ràng là nàng tận lực tránh hiềm nghi, Hàn Lâm Phong không phải kẻ ngốc, dường như cũng có chút không vui.
Bây giờ mình đang gặp rắc rối, liệu Phủ Thế Tử có khoanh tay đứng nhìn, không đến làm chứng hay không?
Nếu trong lòng Hàn Lâm Phong luôn đề phòng mình, có ý định giết người diệt khẩu, lần này không phái người đến, là có thể cắt đứt hậu hoạn mà tay không dính máu ...
Dù sao nếu Phủ Thế Tử không chịu phái người đến làm chứng, nàng cũng không thể tránh được. Dưới cái nhìn của phủ doãn đại nhân, lại là một trò cười nữ tử thương nhân trèo cao quý phủ.
Nhưng nếu không nói ra, thì lúc này khó mà thoát được liên quan tới mua hàng lậu ...
Trong khi Tô Lạc Vân đang do dự, Tô Hồng Mông đầu đầy mồ hôi chạy đến.
Hóa ra Tô Lạc Vân dính líu mua hàng lậu, Phủ Doãn cũng phái người đến hội hương liệu hỏi thăm hội trưởng.
Tô Hồng Mông tất nhiên nhận được tin, nên từ nhà mà chạy đến mà không kịp ăn sáng. Nhưng trước khi ra cửa, Đinh Thị lại khuyên ông ta không nên rơi vào vũng nước đục.
Mặc dù Tô Lạc Vân là nữ nhi của ông, nhưng việc làm ăn của cửa hàng đã tách ra làm. Cho dù nàng có phạm tội, dù muốn bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng cũng không phạt đến cửu tộc.
Đã như vậy, Tô đại gia cần gì phải bơi vào vũng nước đục làm gì?
Việc từ hôn với Lục gia vừa lắng xuống, Lục lão gia vậy mà là quân tử, hoặc có lẽ sợ làm liên luỵ đến thanh danh của nhi tử mình, quả thật kín như miệng bình.
Trái tim hốt hoảng của Tô Hồng Mông cuối cùng cũng buông xuôi, nhưng không ngờ đại nữ nhi ở bên kia lại xảy ra chuyện thế này.
Ông thầm mắng một câu đều không bớt lo, muốn thừa dịp lúc mọi chuyện còn chưa bị phát giác, đến đây chuẩn bị một chút.
Nếu có thể hòa giải, dù bỏ ra một ít tiền cũng sẽ thừa nhận, không thể để nữ nhi mình bị định tội mà vào nhà ngục!
Vì vậy, sau khi nghe lời ngăn cản của Đinh Bội, ông ta liếc xéo bà ta một cái, trực tiếp đi ra cửa mà không hề có ý định lắng nghe.
Nhưng đến cửa công đường, Tô đại gia vừa xuống kiệu, Đinh Bội ngồi một cỗ kiệu khác vội vã chạy đến, kéo lấy ông ta, nói nhỏ: "Lão gia, sao ngài lại bất cẩn như vậy, chẳng lẽ ngài đã quên chức quan hiện tại của mình? Người đang ở Dác Dịch Viện, nhưng có nữ nhi phạm tội mua hàng lậu, người nói ngài trong sạch, thì người khác có tin không? Người đang đứng dưới bức tường nguy hiểm, khó có thể bảo vệ chính mình? Thế mà nghĩ đến người khác? Người đã quên thủ đoạn như sấm chớp của bệ hạ khi nghiêm trị những kẻ buôn lậu? "
Sau khi Đinh Thị nói điều này, tình thương dành cho nữ nhi của Tô Hồng Mông lập tức giảm đi rất nhiều, ông ta cũng toát mồ hôi lạnh sau khi nhận ra điều đó.
Đúng vậy, đây không phải là vụ án nhỏ!
Hiện giờ, bệ hạ coi trọng việc bọn buôn lậu trốn thoát thuế quan, đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu Lạc Vân thật bị định tội, ông ta thật sự sẽ bị liên lụy.
Làm không tốt, còn có thể sẽ kết thúc với cái danh "giam thủ tự đạo"*.
*giam thủ tự đạo: chỉ người tự giám sát đồ mình đi ăn trộm
Sau khi nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh đổ ra sau lưng ông ta, mọi ý nghĩ muốn níu kéo quan hệ và tìm người dàn xếp đều bị chôn vùi.
Nhưng nữ nhi chưa xuất giá bị bắt, ông ta là bậc trưởng bối, không thể không lộ diện, chỉ có thể kiên trì đi vào trước.
Sau khi chào hỏi phủ doãn đại nhân, đầu tiên là Tô Hồng Mông xụ mặt mắng Lạc Vân một hồi, sau đó biểu thị với phủ doãn đại nhân, gia môn bất hạnh, đại nữ nhi này trời sinh không bớt lo, nhưng vì ngoài ý muốn bị mù, cảm thấy cả nhà nợ nàng, nên nàng làm trời làm đất.
Lúc đầu, nàng náo loạn muốn một mình ra ngoài mở cửa hàng, bây giờ nàng không tuân quy củ gây ra tai họa lớn, người làm cha như ông ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Nếu nàng thực sự phạm tội, ông ta sẽ nhờ đại nhân làm chứng, ngay tại công đường sẽ đại nghĩa diệt thân, tuyệt đối không vì tình cảm cha con, kiên quyết sẽ không vì nàng mà nể tình riêng.
Nghe được những lời này, phủ doãn liên tục gật đầu, nhìn Tô Hồng Mông nước mắt liên miên, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trong lòng âu sầu: Nữ nhi không bớt lo, quả nhiên đều là oan nghiệt kiếp trước của phụ mẫu!
Lúc đầu, Tô Lạc Vân nghe tin cha nàng đến, trong lòng còn có chút cảm động, cho rằng cha lo lắng cho nàng, nên mới đến.
Sau khi nghe lời phân trần khẳng khái của Tô Hồng Mông, lúc đầu Tô Lạc Vân vô cảm, sau đó mỉm cười chế giễu.
Đúng vậy, ảnh hưởng trực tiếp đến thanh danh và tiền đồ của cha, nữ nhi mù như nàng có đáng là gì?
Lúc này, sau khi nàng nghe những lời của cha, bàn tay nàng đang nắm chặt cũng từ từ mở ra.
Nếu trong lòng không muốn dựa dẫm vào người khác, chỉ có thể cố gắng hết sức tự cứu, chỉ biết tức giận thì không thể giải quyết được vấn đề gì.
Với tâm tư lạnh dần như vậy, cũng đã coi thường rất nhiều chuyện.
Trong hoàn cảnh hiện tại, thanh danh cô nương đáng giá bao nhiêu? Nàng không cần lo được lo mất, cần rửa sạch kiện cáo này trước rồi nói sau.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân giảm bớt không ít lo lắng, nàng hít sâu một hơi, mặc kệ Tô Hồng Mông đang nhảy dựng mắng, chỉ nói với phủ doãn đại nhân: "Mời đại nhân minh giám, nếu như khối nhũ hương này quả thực không phải do dân nữ mua, mà là quà tặng của người khác, thì nên tính như thế nào? "
Phủ doãn cau mày: "Quà của người khác?"
Tô Hồng Mông cũng chau mày khi nghe đứa nghiệp chướng này! Dù có ngụy biện thoái thác, cũng phải nói điều gì đáng tin chứ, ai sẽ rộng tay tặng ngươi một thứ quý giá như nhũ hương? Hơn nữa, một khối lớn như vậy, có thể sánh ngang hàng cống phẩm, làm sao có thể?
Sớm biết nàng sẽ liên lụy cả nhà, lúc trước lẽ ra nên đưa nàng vào am miếu cho xong việc!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận