Trước đó Lỗ quốc công phủ chưa từng đặt hàng ở Sấu Hương trai, nhưng không biết vị Phương Nhị tiểu thư này đột nhiên tới chơi là vì chuyện gì.
Lạc Vân không nhìn thấy nên đương nhiên không biết, sau khi nàng từ cửa hông quay ra, Phương Nhị tiểu thư kia đã nhìn nàng từ trên xuống dưới từng li từng tí mà không hề chớp mắt.
Khi Lạc Vân mỉm cười hỏi Phương Nhị tiểu thư muốn chọn mua loại hương phẩm nào, lúc này Phương Cẩm Thư vừa mới quan sát Tô cô nương từ trên xuống dưới, nhìn tới đôi giày thêu dưới váy.
Sau một hồi tỉ mỉ quan sát, Phương Nhị tiểu thư liền giận không chỗ phát tiết: Bàn chân của cô gái mù này tuy không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ hơn nàng bao nhiêu!
Lúc trước bởi vì Lục hoàng tử cầu hôn gặp phải trở ngại, nên Phương Cẩm Thư đã nản lòng buồn bã một thời gian.
Trước đây nàng ta cảm thấy rằng theo địa vị của cha mình trong triều, nếu gả cho thế tử Bắc Trấn cũng hơi bị mất giá. Hi sinh lớn như thế, không biết thế tử có cảm thấy chân tình của nàng đáng quý hay không.
Nhưng sau này nghĩ lại, hoàn toàn không ngờ tới rằng, tình lang trong mộng lại dễ dàng tiễn mình đi chỉ bằng một lý do "không thích chân to".
Phương Cẩm Thư khóc cũng khóc, làm ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, ngược lại tâm tư càng thêm kiên định —— bây giờ khắp kinh thành đều đang xem chuyện cười của nàng, nếu nàng không gả cho Hàn Lâm Phong, chẳng phải thật sự trở thành trò cười sao?
Thế là sau thất bại này, quyết tâm được gả đến Lương châu của Phương Nhị tiểu thư càng thêm kiên định.
Ngày hôm trước nàng ta cố tình dậy sớm, mang theo nha hoàn thân cận đi thẳng đến ngõ Thanh Ngư, chuẩn bị chặn đường Hàn Lâm Phong, bày tỏ tình cảm trong lòng mình.
Nàng ta đội mũ che mặt núp ở chỗ rẽ của con ngõ cùng tỳ nữ, nhưng không ngờ rằng, lại nhìn thấy Hàn Lâm Phong đi cùng với một mỹ nữ xinh đẹp, thong dong rải bước, vừa đi vừa nói cười.
Khi cô nương kia mò mẫm chuẩn bị lên xe ngựa, Phương Cẩm Thư trông thấy Hàn Lâm Phong kêu gã sai vặt lấy ghế đẩu trên xe ngựa của hắn xuống, ân cần đưa cho cô nương kia đệm chân bước lên, còn thuận tay rút ra một túi đường bằng gấm từ trong tay áo, rồi cầm một viên đường đưa cho nữ tử kia.
Nữ tử kia có vẻ hơi lưỡng lự, nhưng nhanh chóng tươi cười như hoa nhận lấy viên đường, không chút ngại ngần cho vào trong miệng.
Còn Hàn Lâm Phong thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của cô nương kia với đôi mắt sâu thẳm, trên mặt hắn cũng nở một nụ cười mê người. . .
Nhìn cảnh tượng này, nếu người ta không biết còn tưởng rằng đây là cặp phu thê mới cưới đang lưu luyến không muốn chia xa!
Ngay lúc Phương gia nhị cô nương ngẩn người, tỳ nữ bên cạnh nhắc nhở nàng ta, nói rằng trong kinh thành đang đồn đại rằng —— Mặc dù gần đây Hàn thế tử bị Lỗ quốc công mắng chửi, giảm bớt số lần mở yến tiệc ăn chơi, nhưng hình như hắn đang thích một cô nương mù bán hương liệu, không những âm thầm tặng đồ vật quý giá, còn đích thân đến phủ doãn nha môn giúp cô nương kia thưa kiện nữa.
Bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt này chứng minh tin đồn kia không phải giả, Hàn Lâm Phong thực sự đang trêu chọc một cô gái mù của một thương gia xuất thân thấp kém.
Vậy mà hắn lại không soi mói, điều này thực sự làm tổn thương lòng tự trọng của Phương Nhị tiểu thư hơn cả câu "không thích chân to" .
Trong khoảng thời gian này, nỗi ấm ức tích tụ trong lòng Phương Cẩm Thư dường như đã tìm thấy lối thoát.
Nàng ta chịu đựng như vậy mấy ngày rồi cũng không thể chịu đựng được nữa, hôm nay mặt mày ủ rũ, kêu xa phu đi theo xe ngựa kia đến một cửa hàng tên là Sấu Hương Trai.
Nàng ta định xem thử trên người cô nương mù này có chỗ nào hơn người, mà khiến cho Hàn Lâm Phong mê luyến như vậy!
Bây giờ người đó đang ở trước mặt nàng ta, nàng ta có thể nhìn mặt mày một cách tỉ mỉ.
Chẳng trách Hàn Lâm Phong bị nàng làm cho si mê, cô nương mù này quả nhiên có nhan sắc quyến rũ, tư thế dịu dàng, khí chất nhã nhặn, lại thêm mắt không thể thấy, càng khiến cho người ta thương tiếc muốn che chở.
Tô Lạc Vân chào hỏi xong, lại không thấy Phương gia nhị tiểu thư lên tiếng, cho dù không nhìn thấy cũng có thể đoán được đối phương đang đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Nàng biết người này đến đây không có ý tốt, nên không nói nữa, chỉ đứng sang một bên, bình thản mỉm cười chờ đối phương lên tiếng.
Cái khí chất tự nhiên hào phóng này, trong mắt Phương tiểu thư càng là nỗi bực tức không thể diễn tả, cuối cùng nàng ta lạnh lùng nói: "Nghe nói chỗ của ngươi có hương tốt nên ta mới đến xem, mau lấy tất cả hương tốt của cửa hàng ngươi ra đây cho ta xem thử."
Khi Lạc Vân phân phó tiểu nhị mang các loại hương phẩm ra, Phương Nhị tiểu thư tùy tiện cầm lấy ngửi, rồi lạnh lùng bắt bẻ, chê bai.
Kết quả là những loại hương phẩm tốt nhất trong cửa hàng đều bị nàng ta lần lượt chế nhạo, thậm chí có mấy vị khách tới cửa, nghe thấy lời nhận xét chua ngoa của Phương Nhị tiểu thư mà sợ hãi bỏ đi.
Hương Thảo đứng bên cạnh càng nhìn càng tức giận, nàng đang muốn lên tiếng lại bị đại cô nương níu cánh tay, thế là chỉ có thể đứng ở một bên ôm cục tức, nghe vị Phương Nhị tiểu thư này phát ngôn bừa bãi.
Phương Cẩm Thư nói một hơi, có chút miệng đắng lưỡi khô, nhưng không thấy chủ cửa hàng lên tiếng phản bác, cảm thấy có chút nhàm chán nên lạnh lùng nói: "Chỉ có chút tàn hương thấp kém thế này, hương thơm chẳng ra làm sao, ngươi bày ở cửa hàng mà không thấy ngại sao?"
Lạc Vân nghe những lời nặng nề đó cũng không giận, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Ta có bệnh về mắt, phụ thân sợ ta sau này không lấy được trượng phu, phải sống ngày tháng cơ cực, nên thu xếp mở cho ta một cửa hàng nhỏ. Ban đầu chỉ là chuyện cơm áo, về sau may mắn được Ngư Dương công chúa thưởng thức, đã bán được vài đơn hàng. Vốn là không thể nào so sánh được với những cửa hàng danh tiếng lâu năm trong kinh thành, tiểu thư không thích cũng phải thôi. Những hương phẩm bình dân này chỉ bán để mưu sinh mà thôi, nếu không phải ta bị mù cần buôn bán kiếm sống, thì cũng ngại lấy ra bày bán, khiến Phương tiểu thư chê cười rồi."
Nàng nói với giọng điệu nhẹ nhàng mềm mỏng, khi tự nói về việc bản thân bị mù, gương mặt mang theo chút tự ti, cười khổ, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hung hăng của Phương Nhị tiểu thư .
Những lời nói nhẹ nhàng như vậy khiến Phương Cẩm Thư bị nghẹn không nói nên lời.
Mặc dù hôm nay Phương Cẩm Thư cố ý đến gây chuyện, thế nhưng phải có qua có lại thì mới thú vị.
Nàng ta nói lời cay nghiệt cả buổi trời, mà đối phương lại không tiếp chiêu. Phút cuối cùng, còn nhẹ nhàng tung ra chiêu "Người mù mở cửa hàng, không cầu mong được gì hơn".
Điều này thực sự khiến Phương Cẩm Thư không cách nào nói tiếp những lời cay nghiệt. Dù sao nàng ta đường đường là tiểu thư công phủ, chạy tới đây nói những lời ghen tuông, chua ngoa, bắt nạt một cô nương mù, thì thực chẳng khác nào những bà cô nhà quê độc ác!
Kết quả là, dáng vẻ vốn kiêu căng hống hách muốn bới móc của nàng ta lập tức chìm xuống hơn phân nửa, Phương Cẩm Thư cảm thấy mất hứng, cũng cảm thấy chính mình có chút quái gở.
Thế nhưng nghĩ đến sự si mê của chính mình lại bị thế tử phụ bạc như thế, Phương Cẩm Thư không kìm được nước mắt, ai oán mà nhìn cô gái mù, yếu ớt nói: "Ngươi chính là dùng dáng vẻ đáng thương này mới khiến hắn nảy sinh khát vọng che chở đúng không?"
Tô Lạc Vân nghe hiểu được ý trong lời nói của nàng ta, nhưng lại không thể hiện ra, thầm nghĩ: Hóa ra là món nợ phong lưu của thế tử được tính lên đầu của nàng, đây thật là tai bay vạ gió mà.
Thế là nàng vẫn tiếp tục giả ngu ngơ ngác "hả" một tiếng.
Phương Cẩm Thư dường như cuối cùng đã tìm được người có thể thấu hiểu mình, yếu ớt nói: "Người khác đều nói hắn là một kẻ chỉ biết ăn chơi, lại không biết mặt tốt của hắn. Nhớ năm đó, hắn mới tới kinh thành, theo một đám công hầu đệ tử đi săn, lúc ấy ta cũng đi theo ca ca. Kết quả một đám người dần dần tản ra, không may gặp phải một con gấu hung ác vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông. Người khác đều bị dọa đến chạy tán loạn, không ai quan tâm đến ai, chỉ có hắn chưa từng bỏ lại ta, lôi kéo tay ta chạy, còn cùng nhau trèo lên trên cây. . . Chờ đến khi thị vệ đến đuổi con gấu đi, cứu chúng ta. . ."
Tô Lạc Vân yên lặng nghe, hóa ra thế tử còn có một đoạn lịch sử anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không phải hắn thích giấu dốt trước mặt người khác, có lẽ sẽ không chọn cách leo cây, mà lập tức rút kiếm chém chết con gấu, rút mật gấu ra rồi?
Nghĩ như thế, cũng khó trách vị tiểu thư này cảm mến hắn, hắn là một nam nhi khí khái ẩn mình, còn có sự nhã nhặn trong cách nói chuyện, thực sự là mạnh hơn đám con cháu bị nuông chiều mà sinh tật kia nhiều.
Bên này Phương Cẩm Thư tự nói ra nỗi lòng của mình một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đứng dậy lạnh lùng nói với Lạc Vân: "Đừng tưởng rằng ngươi có dung mạo xinh đẹp, đáng thương, là có thể bay cao mà bước vào hào môn quý phủ. Bên trong chốn hào môn vọng tộc, cho dù làm nô tỳ hay thê thiếp, con mắt cũng phải mọc sau đầu đề phòng người ta, nhẫn nhịn mà sống qua ngày. Nếu ngươi đã sớm biết chính mình sẽ phải trải qua ngày tháng gian khổ, thì cũng đừng trông cậy vào việc dùng nhân duyên để cứu lấy mình, ta cũng là thương hại ngươi mới nói những lời này, còn lại phải xem bản thân ngươi là người thông minh hay ngu ngốc, có biết nghe lời người ta khuyên hay không!"
Sau khi nói xong lời này, Phương Cẩm Thư dẫn thị nữ đi không hề quay đầu lại.
Hương Thảo ngồi nghe từ đầu tới cuối, chỉ thấy lùng bùng lỗ tai, không hiểu chuyện gì.
Đợi nàng ta đi rồi, lúc này mới đỡ đại cô nương quay vào phòng trong, nhỏ giọng nói: "Vị tiểu thư này nói điên nói khùng gì vậy, nói với người những thứ này làm gì?"
Tô Lạc Vân ngược lại biết rõ, biết là tin đồn giữa mình và Hàn Lâm Phong đã lọt vào tai Phương Nhị tiểu thư, cho nên nàng ta mới đến gây chuyện trút giận. Nhưng mà Tô Lạc Vân biết mình và Hàn thế tử căn bản là người của hai thế giới, không liên quan gì nhau, nên chỉ cười hờ hững, thậm chí còn thản nhiên hỏi: "Vậy vị Phương tiểu thư này lúc nãy có nhìn chân của ta không?"
Hương Thảo lập tức gật đầu: "Đại cô nương sao người lại biết? Nàng ta nhìn rất kĩ, hận không thể lấy cây thước ra đo giày của người nữa kìa!"
Tô Lạc Vân bật cười lắc đầu bất lực, nhưng rõ ràng đã hiểu vì sao Hàn thế tử lại không chút nể tình mà từ chối vị Phương tiểu thư này.
Chắc hẳn hắn không quá ưa thích người cường thế như Phương Nhị cô nương.
Dựa theo tính cách thâm sâu khó đoán của hắn, có lẽ sẽ cưới một cô gái mảnh mai như hoa, tư tưởng đơn thuần, ở chung không chán, cũng sẽ không quá quản thúc hắn, gọi dạ bảo vâng với hắn.
Chỉ là hiện tại, hôn sự của hắn còn chưa sắp đặt, chính mình lại trời xui đất khiến thay hắn ngăn cản họa hoa đào, cũng có chút bất đắc dĩ oan uổng!
Lần tiếp theo khi họ ngẫu nhiên gặp ở ngõ, Tô Lạc Vân liền uyển chuyển nói với Hàn Lâm Phong việc này.
Dĩ nhiên không phải oán giận gì hắn, chỉ là làm hàng xóm của nhau, nàng có ý nhắc nhở thân thiện, trai lớn nên lấy vợ.
Nếu có được hôn sự phù hợp, mong rằng hắn có thể thông báo cho những người xung quanh sớm hơn, để tránh cho những người ái mộ ngày đêm thương nhớ thế tử sớm bỏ cuộc, không còn tương tư phiền não.
Hàn Lâm Phong nghe nói Phương Nhị tiểu thư tới kiếm chuyện với Tô Lạc Vân, hơi nhíu mày rồi nói: "Khiến Tô tiểu thư chịu ủy khuất rồi, yên tâm, về sau sẽ không còn ai đến gây sự với nàng."
Lúc nói xong lời này, hai người bọn họ đã ra khỏi ngõ nhỏ, Hàn Lâm Phong vốn muốn lên xe ngựa, lại quay đầu hỏi Tô Lạc Vân: "Nàng cảm thấy ta nên tìm một thê tử như thế nào?"
Hả? Tô Lạc Vân nghe được sững sờ, hiền thê của thế tử nên là người như thế nào, làm sao nàng biết được?
Nhưng mà thế tử nghiêm túc hỏi, nàng chỉ có thể ứng phó một chút: "Thế tử có nhiều mặt tài giỏi, bề ngoài anh tuấn, đương nhiên phải tìm một tiểu thư xinh đẹp như tiên, xuất thân cao quý, tính tình hiền lành đức độ, xứng đáng làm Bắc Trấn vương phi . . ."
Hàn Lâm Phong thấy nàng trả lời trôi chảy, cũng nở nụ cười hòa nhã, như thể câu hỏi này không liên quan gì đến nàng.
Hắn cười một cách hơi trào phúng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì mà lên xe ngựa rời đi.
Tô Lạc Vân không ngại thế tử không tán đồng với ý kiến của mình, dù sao đây cũng chỉ là lời nói xã giao, kể cả nàng có nói đúng hay không cũng không liên quan gì.
Nàng cũng không phải mẫu thân của Hàn Lâm Phong, thế tử không cần phải nghe theo lời nàng để tìm thê tử.
Tuy nhiên mấy ngày sau, khi nàng cùng Lục Linh Tú đang dùng tiệc tại phủ của Ngư Dương công chúa, Tô Lạc Vân lại nghe được Hàn thế tử có tình yêu mới.
Nghe nói gần đây thế tử lại có được một vị hoa khôi Giang Nam, dung mạo xinh đẹp khỏi phải bàn, bàn chân cũng nhỏ nhắn xinh xắn, mang một đôi giày thêu tinh xảo.
Dường như Hàn thế tử rất thích vị tân hoan này, cho dù uống rượu hay là dạo phố, đều dẫn nàng theo.
Nghe nói vị Phương Nhị tiểu thư kia đã đến gặp thế tử vài lần, thế tử lại xem như không nhìn thấy. Tức giận đến mức tiểu thư của Lỗ quốc công phủ như bị Dạ Xoa nhập xác, lời nói sắc bén cay nghiệt, chửi bới nhục nhã vị hoa khôi tức đến khóc mấy lần.
Phương Nhị tiểu thư cũng là một người cứng đầu, bị Hàn Lâm Phong từ chối nhiều lần mà vẫn quyết tâm muốn gả cho hắn.
Nàng ta thậm chí còn nói thẳng, thanh danh của mình bị hủy hoại chỉ vì câu nói “chân to” của hắn, nếu hắn không chịu trách nhiệm, nàng sẽ đến gặp bệ hạ, khẩn cầu bệ hạ ban hôn.
Nghe nói Lỗ quốc công phu nhân cũng đến khóc lóc nói với hoàng hậu việc này, xin hoàng hậu thay mặt giảng hòa. Tấm lòng của người mẫu thân khiến hoàng hậu cũng rơi lệ theo, dường như cũng nhớ tới lúc trước khi mình gả Ngư Dương công chúa cũng đau lòng chua xót.
Các phu nhân trong phủ khác cũng âm thầm nghị luận, nói vị Phương Nhị tiểu thư này, thực sự có tính cách điên cuồng giống như Ngư Dương công chúa năm đó.
Làm không tốt, cuộc hôn nhân hoang đường này sẽ trở thành sự thật.
Đáng tiếc mắt nhìn người của nàng không bằng Ngư Dương công chúa, tốt xấu gì người công chúa coi trọng là Triệu Đống, là một nam nhi có chí khí, từng lập nhiều chiến công hiển hách.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận