Dịch: Hoangforever
“Kiều Kiều, nói cho em biết một tin tức tốt, anh đã thuận lợi được làm thực tập sinh trong bệnh viện Âm Dương Mao Sơn rồi đấy. Chỉ cần thực tập 3 tháng thôi, sau đó lấy được chữ ký đáng yêu của bệnh viện, anh liền có thể trở thành đệ tử nội môn phái Mao Sơn.”
Trong một tòa nhà bỏ hoang ở thành phố Thạch Thành, Lâm Vũ vừa cầm điện thoại gọi cho bạn gái, vừa cầm đèn pin trong tay tuần tra tòa nhà.
“Hử? Không thể nào, không phải anh là người Ngũ Hành Linh Giác, không có linh khí sao? Sao họ lại cho anh vào chứ?”
(*) Ngũ hành linh giác: không có linh khí ngũ hành.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ với vẻ ngạc nhiên, không thể tin được.
“Có lẽ anh may mắn chăng?”
Lâm Vũ mỉm cười trả lời.
“Ồ... Vậy hiện giờ anh đang ở đâu vậy?”
Cô bạn gái hỏi.
“Ở một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô. Anh đang ở trong một cái tòa nhà. Người ta đồn đại rằng, buổi tối ở nơi này thường xuyên xảy ra các chuyện kỳ quái. Cho nên, bên phía lãnh đạo bệnh viện phái anh tới nơi này trông chừng một đêm.”
Lâm Vũ trả lời.
“Kiểu này... chắc anh bận rồi nhỉ? Thôi, để mai em gọi lại cho anh.”
Lưỡng lự một lúc, Trần Kiều Kiều liền tắt điện thoại đi.
Còn Lâm Vũ thì bĩu môi. Hắn có thể nhận ra bạn gái của hắn không hào hứng với việc hắn được làm thực tập sinh trong cái bệnh viện này lắm. Cho nên, hắn thầm nghĩ trong đầu, chẳng lẽ mình đã làm ra chuyện gì đó có lỗi với nàng à?
Chỉ là hiện tại hắn còn phải tuần tra, cũng không có thời gian ngẫm nghĩ về chuyện này.
Lâm Vũ vốn là một gã đệ tử ngoại môn của phái Mao Sơn. Chỉ vì lý do trời sinh ngũ hành linh giác, dẫn tới việc hắn không có cách nào cảm nhận được linh khí, cho nên hắn không tài nào được làm đệ tử nội môn của phái Mao Sơn, cũng không thể chân chính học được thuật bắt quỷ.
Mà muốn học được đạo thuật bắt quỷ của phái Mao Sơn, chỉ có một con đường duy nhất đó là, làm đệ tử nội môn của phái Mao Sơn.
Cũng may phái Mao Sơn hằng năm đều sẽ cho đệ tử ngoại môn một lần cơ hội tiến vào làm đệ tử nội môn.
Mà cơ hội đó chính là làm thực tập sinh cho một cái bệnh viện thành phố ở dưới chân núi. Chỉ cần lấy được chữ ký của cái bệnh viện này liền có thể tiến vào làm đệ tử nội môn, học được thuật bắt quỷ chân chính.
Công việc thực tập này có rất nhiều người cạnh tranh với nhau. Lâm Vũ có thể được vào như thế này, một phần là do bản thân hắn cố gắng, phần nhiều là nhờ vào vận khí.
Cho nên, hắn rất là trân trọng công việc này. Bất kể là làm việc gì, hắn đều cố gắng, chăm chỉ hơn mọi người rất nhiều. Chỉ tiếc là, sự thành công của hắn làm cho người ta ghen tỵ.
Phụ trách khoa trừ tà của bệnh viện Âm Dương Mao Sơn là Vương chủ nhiệm. Vương chủ nhiệm có một đứa cháu trai là ngoại môn đệ tử của phái Mao Sơn. Vốn hắn dự định nhờ quan hệ của mình đem thằng cháu trai vào trong bệnh viện thực tập, ai mà ngờ được, cuối cùng cháu mình không vào được, lại để cho một thằng ất ơ ngũ hành linh giác vào.
Điều này làm cho lão vô cùng tức giận.
Nhân tiện có quyền lực trong tay, hắn dựa vào đủ biện pháp hãm hại Lâm Vũ, để cho Lâm Vũ rời khỏi nơi này.
Và cuối cùng cơ hội cũng tới, hai ngày trước, có một người tới ủy thác cho bệnh viện, nói rằng công ty khai phá làng du lịch của bọn họ buổi tối thường gặp phải chuyện ma quái. Lúc mới đầu chỉ là hù dọa mọi người, về sau, còn có người chết nữa.
Liên tiếp nửa tháng, nhân viên an ninh tới bảo vệ liền chết mất 7 người. Và tất cả đều là nhảy lầu mà chết. Càng kinh khủng hơn chính là, những nhân viên an ninh này đều nhảy lầu tại cùng một nơi, quỷ dị vô cùng.
Dự án làng du lịch công ty đã bỏ ra không ít tiền của. Nếu như vì chuyện này mà dẫn tới việc không ai dám tới ở, vậy thì bọn họ thảm rồi.
Cho nên, họ mới nhờ tới sư phụ Mao Sơn đi qua nơi này bắt quỷ trừ tà.
Mà người tiếp nhận nhiệm vụ ủy thác này là Vương chủ nhiệm.
Dựa vào chuyện này, Vương chủ nhiệm muốn nhân cơ hội này hù dọa cho Lâm Vũ sợ một trận, để hắn biết khó mà lui. Một tên phế vật ngay tới cả linh khí cũng không có, nhìn thấy quỷ không phải sẽ sợ vỡ mật ra sao??
Chỉ cần Lâm Vũ không hoàn thành nhiệm vụ lần này, hắn chắc chắn sẽ có cái cớ đuổi Lâm Vũ ra khỏi bệnh viện.
Cho nên, không nói hai lời, hắn liền cưỡng chế, bắt Lâm Vũ tới làng du lịch trông coi 1 đêm.
Lâm Vũ đương nhiên biết Vương chủ nhiệm dụng tâm hiểm ác. Nhưng vì để tiến vào làm đệ tử nội môn của phái Mao Sơn, hắn không thể làm gì khác hơn là đành phải cắn răng đồng ý nhận nhiệm vụ này.
Ban đêm, làng du lịch đen nhánh một màu.
Do cả khu vực này bị phong tỏa, cho nên điện cung cấp nơi này đã bị cắt đứt.
Ánh đèn pin lờ mờ, Lâm Vũ đi tuần tra tới đầu hành lang, thấy một mảnh đen thùi lùi, thỉnh thoảng có từng con gió lạnh thổi qua gò má... lạnh lẽo, âm u kinh khủng làm cho hắn không tự chủ được nổi da gà một trận.
Bên trong tòa nhà này vô cùng yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng “cộp cộp” do đáy giày hắn giẫm lên sàn nhà phát ra, cũng không có bất kỳ âm thanh nào khác. Loại vắng vẻ, hiu quạch này khiến cho Lâm Vũ nao nao trong lòng.
“Cũng không biết nơi này có thật sự bị ma ámhay không? Nếu như có thật, vậy có lẽ cấp bậc của con quỷ sẽ rất cao đây, e rằng vật phẩm trừ tà mình mang tới cũng không thể làm gì được bọn nó.”
Lâm Vũ sờ sờ ấm nước đeo bên hông. Bên trong ấm đựng đầy máu gà trống. Loại máu này cũng chỉ là loại máu trừ tà thông thường. Hiệu quả của nó kém xa so với máu chó đen.
Nhưng cũng đành chịu thôi, Lâm Vũ bị Vương chủ nhiệm gọi tới lúc 7 giờ tối, bảo hắn tới nơi này gác đêm. Giờ đó muốn tìm máu chó đen, căn bản không còn kịp nữa.
“Ài, hi vọng chuyện ma ám này chỉ là giả, bằng không, mình thật sự bị tên Vương chủ nhiệm kia hại cho thê thảm rồi.”
Cười khổ một tiếng, Lâm Vũ đưa ánh mắt nhìn về phía ngón giữa ở tay trái. Ở nơi đó có một chiếc nhẫn mang hình dáng cổ xưa.
Đây là đồ vật lúc mẹ hắn còn sống để lại cho hắn. Lâm Vũ không biết cha hắn là ai. Năm đó mẹ hắn chưa có kết hôn đã sinh hạ ra hắn.
Có lẽ vì lý do này mà từ nhỏ hắn đã nương sống tựa vào mẹ, cũng không có ai là người thân cả.
Lâm Vũ mơ hồ nhớ tới thời gian khi hắn lên 6 tuổi. Lúc đó, hắn có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy được. Buổi tối, hắn thường hay mơ thấy những con quái vật đáng sợ, mở ra cái miệng đầy răng nanh định ăn thịt hắn.
Mỗi lần như vậy, mẹ hắn đều thức trắng đều thủ hộ bên cạnh hắn, dùng thân thể nhỏ nhắn của mình đi ngăn cản những con quái vật đáng sợ kia.
Cho tới một ngày, mẹ hắn không biết từ chỗ nào nhặt được một chiếc nhẫn, sau đó đeo nó lên người Lâm Vũ, lúc này hắn mới trở lại thành bình thường.
Mà từ đó về sau, thân thể của mẹ hắn càng lúc càng yếu hơn và cuối cùng mẹ hắn đã qua đời không lâu sau đó.
Bây giờ, Lâm Vũ đã lớn. Lúc này hắn mới nhận ra được, mọi chuyện khi còn bé, tất cả đều là do ma quỷ làm ra.
Mà mẹ hắn cũng vì thủ hộ cho hắn, bị ác quỷ tổn thương tới mệnh hồn, dẫn tới cái chết không minh bạch.
Lâm Vũ trước mộ bia của mẹ hắn, đã từng rất nhiều lần thề rằng, hắn nhất định sẽ tiêu diệt hết tất cả ma quỷ trong thiên hạ, trở thành người bắt quỷ mạnh nhất. Chỉ có như vậy, hắn mới báo đáp được ân tình của mẹ hắn!
Hắn tin chắc rằng lúc hắn còn bé đã có thể nhìn thấy được ma quỷ kia, điều này chứng tỏ rằng Ngũ Hành Linh Giác của hắn rất là ưu tú. Thế nhưng mà không hiểu tại sao hiện tại hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được?
Có lẽ vấn đề này nằm ở trên chiếc nhẫn kỳ lạ mà hắn đang đeo này chăng?
Thế nhưng cho dù hắn có nghiên cứu nó thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn không tài nào tìm ra được đáp án.
Nhìn chiếc nhẫn, sự sợ hãi trong lòng Lâm Vũ cũng giảm bớt đi phần nào.
Vào lúc, hắn đang suy nghĩ xem có nên ăn tương đen cả đêm hay không, đột nhiên, từ trên lầu truyền tới tiếng nói chuyện. Nghe âm thanh, hình như là của một đôi nam nữ thì phải.
Lâm Vũ nhíu mày, trong lòng âm thầm tự nhủ, tên nào lại to gan như vậy, lại dám ở nơi bị ma ám này hành sự? Chẳng lẽ là trộm?
Lấy tay tắt đèn pin đi, Lâm Vũ từ từ tiến tới.
Thì ra âm thanh kia phát ra từ trên sân thượng, đến gần, hắn mới nghe rõ hai người kia đang nói chuyện gì.
“Em yêu, nghe nói nơi này về đêm thường có chuyện quỷ quái xảy ra. Ngay cả nhân viên an ninh cũng không dám ở lại nơi này trông giữ. Không phải em muốn có thứ gì đó kích thích sao?? Nơi này đã đủ kích thích chưa?”
Đây là giọng nói của người con trai.
Sau khi nói xong lời này, người con trai bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.
“Đáng ghét, cái tên hư hỏng nhà anh, người ta sợ tối....”
Trên sân thượng, một nam một nữ ôm nhau, đủ loại va chạm, đủ loại thở dốc.... hai người bọn họ hoàn toàn xem nơi này là sân khấu của mình, căn bản không nghĩ tới sẽ có người khác tới đây.
Người khác làm chuyện “ấy ấy” ở nơi hoang dã, theo lý mà nói, Lâm Vũ sẽ không quan tâm tới chuyện này, thế nhưng hiện tại thì không được rồi. Nơi này là nơi làm việc của hắn, nếu như là lúc bình thường, hắn có lẽ sẽ vui mừng ở bên cạnh xem miễn phí đấy, thế nhưng hiện tại, cũng sắp tới 12 giờ đêm rồi, nếu như nơi này thật sự có chuyện ma quái, có lẽ cũng sắp bắt đầu rồi. Chính vì lý do này, Lâm Vũ liền lên tiếng,
“Này, hai người ở phía trên kia, đủ rồi đấy! Nơi này là tòa nhà tư nhân, các ngươi muốn hẹn nhau, thì ra mấy cái cây nhỏ ở trong rừng mà hẹn!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận