Dịch: Hoangforever
Hai tiếng sau, hắn đến trụ sở của đội tuần phòng, rồi đi đến quầy tư vấn, hỏi:
"Xin hỏi, tôi muốn tìm một người."
"Xin chào anh, xin hỏi anh muốn tìm ai?"
Phía sau quầy, một con Thiên Thường Hồ khàn giọng hỏi.
Trương Bình thản nhiên nói:
"Tô Tĩnh Dao, hôm nay hẳn là cô ấy vừa mới đến đây để báo danh."
"Để tôi xem."
Thiên Thường Hồ gật đầu, sau đó tra cứu hồ sơ.
Một lát sau, nó nhìn về phía Trương Bình, nói:
"Tô Tĩnh Dao vẫn còn ở trụ sở, cần tôi thông báo cho cô ấy đến đây không?"
"Được, làm phiền cô."
Trương Bình gật đầu nói.
【 Giám định thành công 】
【 Dị thú: Thiên Thường Hồ 】
【 Chủng tộc: Hồ ly dị hóa 】
【 Tiềm lực: Chưa biết 】
【 Tuổi thọ: Chưa biết 】
【 Thiên phú 】
【 Bóp méo nhận thức: Thú có năng lực bóp méo nhận thức của sinh vật, có thể sửa đổi nhận thức của mục tiêu 】
【 Đảo ngược lẽ thường: Khi làm ra hành vi không phù hợp với lẽ thường, có thể đảo ngược lẽ thường của mục tiêu, cưỡng ép mục tiêu không thể nhận ra sự bất thường 】
【 Tin tưởng một cách khó hiểu: Đại đa số sinh vật đều sẽ tự phát tin tưởng con thú này】
Thuộc tính của con Thiên Thường Hồ này mạnh hơn con Thiên Thường Hồ trước đó!
Đại đa số con người chỉ có một loại thiên phú, dị thú thì không như vậy, thông thường đều có hai loại trở lên, ba loại cũng không phải là hiếm.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho con người chỉ có thể co rúm trong thành phố, bởi vì dị thú mạnh hơn con người quá nhiều.
Trong thế giới này, nếu con người không có trí tuệ, hơn nữa biết phân công hợp tác, biết sử dụng công cụ, tuyệt đối sẽ là tầng lớp thấp nhất trong chuỗi thức ăn.
Một lát sau, Trương Bình nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên nhìn, rồi trên khuôn mặt dần dần lộ ra nụ cười.
Hai con Thiên Thường Hồ đi tới, một trong số đó trên trán dán da mặt của Tô Tĩnh Dao, lớp da mặt này máu me đầm đìa, trông vô cùng đáng sợ.
"Trương Bình, cậu tìm tôi có việc gì?"
Thiên Thường Hồ đi đến trước mặt Trương Bình, khàn giọng hỏi.
Trương Bình cười nói:
"Chủ yếu là lo lắng cậu không thích ứng được với đội tuần phòng, cảm thấy thế nào? Nếu không chịu được, không bằng đi theo tôi làm ruộng."
"Ai thèm đi theo cậu làm ruộng, tôi ở đội tuần phòng mới có khả năng trở nên mạnh mẽ hơn, sau này ra ngoài giết dị thú, báo thù cho cha mẹ tôi!"
Thiên Thường Hồ bực bội nói.
Trương Bình thở dài nói:
"Thôi được rồi, xem ra cậu thích ứng rất tốt, tôi cũng yên tâm hơn rồi."
"Cậu thật sự quyết định làm ruộng sao?"
Thiên Thường Hồ hỏi.
Trương Bình nhún vai, bất đắc dĩ nói:
"Ai bảo tôi thức tỉnh ra năng lực cấp vô dụng chứ, tôi đi đây, lần sau gặp lại e rằng phải rất lâu, rất lâu sau nữa."
"Ừm, lần sau gặp lại."
Thiên Thường Hồ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trương Bình bình tĩnh bước ra khỏi trụ sở đội tuần phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, trông giống như một chàng trai thất tình.
Tiếp theo, hắn đi vào nhà hàng ở góc đối diện cách đó không xa.
Nhà hàng này vừa vặn có thể nhìn thấy cổng chính của trụ sở đội tuần phòng. Hắn gọi một ly trà, sau đó ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Dũng cảm không có nghĩa là lỗ mãng, phẫn nộ không có nghĩa là có thể buông thả, kiếp trước Trương Bình dù sao cũng là thành viên của đội cứu hộ, cho nên tuy trong lòng hắn đang kìm nén lửa giận, nhưng càng phẫn nộ lại càng bình tĩnh hơn.
Một buổi chiều trôi qua, hắn có được thông tin mình cần, lúc này mới quay trở lại trường học.
Cả đội tuần phòng không có một người sống, toàn bộ đều là Thiên Thường Hồ.
Đây là kết luận hắn đưa ra sau khi quan sát cả một buổi chiều, nói cách khác bất kể là ai, chỉ cần gia nhập đội tuần phòng thì cũng tương đương với việc bị tuyên án tử hình.
Đội tuần phòng đã bị Thiên Thường Hồ hoàn toàn khống chế, đối với Thiên Thường Hồ mà nói, thành phố Minh Châu này đã trở thành bãi săn không có phòng bị, tất cả mọi người đều là gia súc gia cầm mà bọn chúng nuôi dưỡng.
Hèn gì ngay cả trong trường học cũng xuất hiện Thiên Thường Hồ, bởi vì thành Minh Châu đã sớm thất thủ.
….
Còn ba tháng nữa mới đến lễ tốt nghiệp, nhưng các bạn học của hắn đã số đều đã bắt đầu tản mát mỗi người một ngả.
Trương Bình không rời khỏi trường, và cũng không đến tòa nhà dạy học kia nữa. Mà chỉ di chuyển giữa ba địa điểm: ký túc xá, sân vận động và nhà ăn.
Mỗi ngày hắn đều rèn luyện cơ thể, và tự an ủi bản thân mình rằng hắn đang đặt nền móng cho cuộc sống làm nông trong tương lai.
Hắn không phải là người nổi bật nhất, và có không ít học sinh đều chọn cách làm như thế này. Dù sao rời khỏi trường cũng chỉ có thể làm những công việc tồi tệ nhất, tương lai đã không còn gì để mong đợi, chi bằng ở lại trường thêm một ngày nào hay ngày đó.
Hơn nữa hắn phát hiện ra, những học sinh như thế này ngược lại còn an toàn hơn cả, gần như không có ai bị Thiên Thường Hồ thay thế.
Nói cách khác, mục tiêu mà Thiên Thường Hồ nhắm tới hoặc là học sinh có tiềm lực lớn, hoặc là học sinh gia nhập những bộ phận quan trọng như đội tuần phòng, những người còn lại vì không có nhiều uy hiếp, bọn chúng ngược lại sẽ không vội vàng ra tay.
Ví dụ như hắn, một triệu hồi sư không thể có được triệu hồi thú, vậy thì chỉ có nước đi làm ruộng, hiển nhiên không có gì nguy hiểm, cho nên Thiên Thường Hồ không có lập tức ra tay với hắn.
Trái lại lấy ví dụ như Lạc Thi Vũ, nhớ lại hai năm trước, cô ấy đã thức tỉnh ra năng lực cực kỳ mạnh mẽ, e rằng vào ngày bị đánh giá là có tư chất hơn người kia, cô ấy đã bị Thiên Thường nhắm tới.
Hiện tại, mỗi ngày Trương Bình đều cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân, thể chất ngày càng mạnh mẽ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận