Dịch: Hoangforever
"Vấn đề là năng lực của Thiên Thường Hồ quá kỳ quái, ngay cả Thiên Thường Hồ cấp thấp cũng có khả năng dễ dàng qua mắt người thức tỉnh cao cấp. Mình không có bằng chứng, cho nên sẽ không có ai tin lời mình nói."
*người thức tỉnh ≈ thức tỉnh giả
"Cách duy nhất là giết một con Thiên Thường Hồ làm bằng chứng."
"Chỉ cần có bằng chứng, mới có khả năng thu hút sự chú ý của một số cường giả."
Trong ký túc xá, Trương Bình vừa hít đất, vừa phân tích suy nghĩ trong lòng.
Săn giết Thiên Thường Hồ, chắc chắn sẽ làm chúng cảnh giác.
Hơn nữa, hắn cũng không chắc mình có thể toàn thân trở ra được sau khi giết chết một con.
Trương Bình nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thầm thở dài trong lòng, bản thân hắn vẫn còn quá yếu, nếu thực lực đủ mạnh thì đã không có nhiều lo lắng như vậy.
Nói đi nói lại, thực lực vẫn là điểm mấu chốt cản trở hành động của hắn hiện tại.
"Gập bụng, thêm 500 cái lần nữa!"
Trương Bình cắn răng, sau đó thầm ra lệnh trong lòng.
…
Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều ăn hai viên Khế Ước Bảo Thạch, đáng tiếc vẫn chưa xuất hiện thiên phú mới.
Nhưng theo tiềm lực không ngừng tăng lên, hiệu quả luyện tập ngày càng rõ ràng, cũng may nhờ có cảm giác tiến bộ mỗi ngày này khiến cho hắn không quá đến mức tuyệt vọng.
Kỳ thực trong lòng hắn đã xác định, thành phố này đã thất thủ.
Kẻ nắm giữ thành phố này là Thiên Thường Hồ, chứ không phải là con người.
…
Ngày hôm sau.
Trương Bình mở mắt ra, phát hiện thời gian mình tỉnh dậy lại sớm hơn.
Hiện tại là hơn 4 giờ sáng, trời còn chưa sáng, trên sân thể dục chỉ có một mình hắn đang chạy bộ.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Khi làn gió mát lạnh thổi tới, hắn thậm chí còn có cảm giác như trở về những ngày ở trường học kiếp trước.
Giá như không có Thiên Thường Hồ thì tốt rồi.
Trương Bình nghĩ đến những đứa trẻ và học sinh đã bị chúng sát hại, bất giác siết chặt nắm đấm.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mình dẫm phải thứ gì đó, quay đầu nhìn lại, thì ra trên mặt đất có một chiếc nhẫn.
"Hủy bỏ chạy bộ buổi sáng, tự do hành động!"
Trương Bình thầm ra lệnh trong lòng, sau đó xoay người đi tới nhặt chiếc nhẫn lên.
Đây là một chiếc nhẫn màu đen sẫm, không biết ai đã đánh rơi ở đây, tuy chất liệu của chiếc nhẫn không có vẻ gì đặc biệt quý giá, nhưng nó được chế tác rất tinh xảo, với những hoa văn vô cùng đẹp mắt, không giống như một món đồ trang sức bình thường.
"Giám định!"
"Giám định thất bại!"
"Giám định!"
"Giám định thất bại!"
Trương Bình hơi ngạc nhiên.
Những món đồ thông thường rất hiếm khi giám định thất bại, nhưng chiếc nhẫn này lại thất bại tới những hai lần liên tiếp??
Thế là, hắn tiếp tục sử dụng giám định, cuối cùng sau hơn 10 lần thất bại mới giám định được thuộc tính của chiếc nhẫn.
[Giám định thành công]
[Nhẫn Ám Sát: Khi đeo nhẫn, tất cả sinh vật sống sẽ vô thức phớt lờ người đeo. Tuy nhiên, người thức tỉnh cấp cao trở lên có thể miễn dịch.]
Cùng lúc giám định thành công, trước mắt Trương Bình đột nhiên hiện lên một hình ảnh: Một ông lão tóc bạc trắng, tay trái đặt lên chiếc nhẫn, tay phải ấn lên một người đàn ông bị trói có vẻ ngoài nham hiểm.
Ánh sáng vàng phát ra từ cả hai tay ông lão, khiến gương mặt người đàn ông bị trói trở nên vặn vẹo, máu chảy ra từ bảy lỗ trên mặt, miệng phát ra tiếng hét thảm thiết, cuối cùng những tia sáng màu đỏ máu từ người đàn ông bị rút ra, chảy vào chiếc nhẫn qua tay ông lão.
Tiếp đó hình ảnh thay đổi, Trương Bình nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng, đeo mặt nạ đen giao đấu với 'Lạc Thi Vũ' trên sân thể dục, nhưng người đàn ông này rõ ràng không phải là đối thủ của 'Lạc Thi Vũ', không chỉ bị chặt đứt ba ngón tay, mà còn bị móc mất một quả thận...
Đáng tiếc, hình ảnh dừng lại ở đoạn lấy thận, Trương Bình không nhìn thấy người áo trắng có thoát được hay không.
“Chết tiệt!”
Hình ảnh kết thúc.
Trương Bình bất giác giật mình nhận ra:
Chiếc nhẫn này rất có thể là mồi nhử của Thiên Thường Hồ.
Hắn nhanh chóng nhìn về phía ký túc xá nữ, nhưng không phát hiện ra Thiên Thường Hồ. Thế là Trương Bình ép buộc mình phải bình tĩnh lại, lặng lẽ đeo chiếc nhẫn lên.
Bất kể chiếc nhẫn này có phải là mồi nhử hay không, thì hắn cũng đã nhặt lên rồi, lúc này mà cố ý ném đi ngược lại càng đáng ngờ hơn.
Nhân lúc trời còn chưa sáng, Kẻ Du Hành Bóng Đêm còn có tác dụng, phải nhanh chóng trở về ký túc xá.
Trương Bình đưa ra quyết định, nhanh chóng xoay người biến mất trong màn đêm.
...
Trong góc tường ngoài sân thể dục, một con Thiên Thường Hồ hơi mất tập trung, không nhịn được ngáp một cái.
Đột nhiên nó cảm thấy có gì đó không đúng, tập trung nhìn về phía sân thể dục, sau đó lại dụi mắt, lúc này mới nhận ra chiếc nhẫn đã biến mất.
"Không ổn!"
Nó lập tức nhảy vào sân thể dục, ghé sát mặt đất cẩn thận ngửi mùi xung quanh.
Mùi trên sân thể dục rất hỗn tạp, nhưng nó có thể phân biệt thời gian những mùi này lưu lại, nhưng sau một hồi tìm kiếm, lại theo bản năng 'bỏ qua' một loại mùi, dẫn đến không phát hiện ra gì cả.
"Không có ai đến đây sao?"
"Sao có thể chứ!"
Thiên Thường Hồ lúc này ngây ngẩn cả người.
Nó nghe theo mệnh lệnh của 'Lạc Thi Vũ', cả đêm đều nhìn chằm chằm sân thể dục.
Cho dù có mất tập trung cũng chú ý đến động tĩnh trên sân thể dục, sao chiếc nhẫn lại biến mất không dấu vết như vậy?
"Không đúng, nhất định có người đến đây, có thể qua mắt được ta, vậy nhất định là người thức tỉnh trung cấp trở lên!"
Thiên Thường Hồ bình tĩnh lại, đôi mắt hồ ly hẹp dài dần dần nheo lại, nó nhìn xung quanh không phát hiện ra dấu chân đáng ngờ nào, bèn xoay người đi về phía ký túc xá nữ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận