Dịch: Hoangforever
“Bình tĩnh lại nào.”
Trong thoáng chốc, một cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng tôi, nhưng tôi lập tức ép bản thân trấn định.
“Nữ hoàng Nhện nhất định ở đó.”
Cô ta chắc chắn nằm trong danh sách kẻ địch của màn này.
Thế nên, trên bản đồ ắt hẳn phải có tung tích.
“Hơn nữa, mục tiêu của màn chơi này vốn không phải giết boss. Không có ký hiệu boss trên bản đồ cũng chẳng lạ.”
Tôi nhớ lại kết cấu như mạng nhện đã quan sát trước đó, rồi nhanh chóng đánh giá đội quân nhện đen đang bao vây.
Dù chúng đang mở đợt tổng công kích, nhưng chắc chắn sẽ còn một cánh quân dự bị giữ ở phía sau.
Tuyến hậu phải đảm bảo an toàn.
Đội hộ tống được chuẩn bị để bảo vệ mọi tình huống bất ngờ.
Nữ hoàng chắc chắn đang ở đó.
—Ầm!
—Keng!
Ngay tiền tuyến pháo đài, trận chiến giữa nhện đen và binh lính đã bùng nổ, âm thanh rung trời dậy đất.
Tiếng pháo rền, tiếng kim loại va chạm, tiếng la hét thảm thiết… tất cả hòa vào nhau.
“Nó ở đâu?”
Trong hỗn loạn, tôi căng mắt nhìn khắp bản đồ.
“Ở đâu? Ở đâu chứ?”
Và rồi, tầm mắt tôi bắt được một điểm khác thường.
Phía Tây Nam cứ điểm tiền tuyến.
Một cụm chấm đỏ tách biệt khỏi bầy lớn, nổi bật trên bản đồ.
“Tìm thấy rồi!”
Tôi bật thốt lên.
“Damien!”
“Có mặt!”
“Ở đó! Ngươi thấy không?”
Tôi chỉ về phía Tây Nam.
Damien nheo mắt nhìn thật kỹ theo hướng tôi chỉ.
Tôi định đưa hắn ống nhòm của đội hậu vệ, nhưng…
“...Vâng. Tôi thấy rồi. Có mấy con nhện đang đứng yên.”
Damien xác nhận, chỉ bằng mắt thường, không cần kính.
Hắn thật sự thấy được.
Tôi chỉ thấy vài chấm mờ, còn hắn thì thấy rõ ràng.
Thị lực quái vật thế nào đây?
“Trong đó chắc chắn có nữ hoàng. Ngươi phân biệt được không?”
“...”
Đôi mắt Damien đang lia khắp khu vực bỗng khựng lại.
“Ý ngài là… sinh vật nửa người nửa nhện?”
Chuẩn.
“Đúng rồi.”
“Vâng, tôi thấy. Trông… khủng khiếp lắm…”
“Đừng sợ. Chỉ lát nữa thôi, nó sẽ bị nghiền nát dưới hỏa lực của chúng ta.”
Tôi quay sang ra lệnh cho pháo thủ.
“Xoay pháo! Nhắm về hướng Tây Nam! Damien và tôi sẽ căn chỉnh mục tiêu!”
—Rầm rầm!
Các pháo thủ nhanh chóng xoay khẩu pháo khổng lồ, thay đổi toàn bộ hướng nòng.
Khẩu Pháo Ma Năng, cuồn cuộn ma lực như dòng thác lũ, đã chĩa thẳng về phía nữ hoàng.
“Ma Pháo sẵn sàng khai hỏa!”
“Ma lực đã nạp đầy, có thể bắn bất cứ lúc nào!”
“Tốt lắm!”
Tôi kéo Damien đến bàn điều khiển của Pháo Ma Năng.
Dù là một pháp khí cực mạnh, nhưng hệ ngắm lại thô sơ một cách đáng thất vọng: chỉ là một ô chữ thập đơn giản, rồi kéo cần để khai hỏa.
“Giữ lấy cái này.”
Tôi đặt Damien trước cò súng.
Damien run rẩy, tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng mãi vẫn chưa thể kéo.
“Ư… Điện hạ…”
“Gì?”
“Thần… không chắc có thể làm được. Chuyện này quá đột ngột… giao cho thần thì…”
“Damien.”
Tôi đặt tay lên vai hắn, dịu giọng.
“Không sao cả, dù ngươi bắn trượt cũng không sao.”
“Hả…?”
“Mọi hậu quả, ta gánh hết.”
“...”
“Dù ngươi có sai, có thất bại, có làm hỏng mọi thứ… cũng chẳng sao. Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Binh lính chỉ cần nghe lệnh.
Còn hậu quả, đó là việc của chỉ huy.
“Ngươi chỉ cần nhắm thẳng vào con quái vật kia, rồi bóp cò. Chỉ vậy thôi.”
Tôi mỉm cười trấn an hắn.
“Hãy nghĩ rằng… đây là cơ hội báo thù cho người bạn thân của ngươi.”
“Báo thù… cho bạn ta…”
Nghe vậy, đôi mắt Damien bừng lên một ánh sáng khác hẳn.
Hắn hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt cò súng, ánh mắt ghim chặt vào mục tiêu tít tắp phía Tây Nam.
Theo từng điều chỉnh chính xác của Damien, nòng pháo khẽ nghiêng, hướng thẳng về phía nữ hoàng.
—Cạch!
Chỉ vài giây, mục tiêu đã được căn chuẩn.
Rồi Damien dồn hết sức, bóp mạnh cò.
—Keng! Keng!
Bánh răng ma thuật gầm rít, chuỗi cơ quan thần bí khởi động liên hoàn.
—Xoẹt!
Ma lực tập trung hóa thành luồng sáng dồn tụ trước nòng pháo, và sau đó…
—ẦM!
Một tiếng nổ long trời, viên đạn ma lực bắn ra ngoài với sức mạnh kinh hoàng, vượt xa cả dự tính của pháo thủ.
Sức ép và chấn động khiến binh lính đứng gần pháo ngã dúi dụi, tôi cũng lăn xuống sàn, hai tay ôm tai.
Nhưng mắt tôi vẫn mở to, dõi theo đường bay của viên đạn ma lực rực sáng.
Trúng.
Nó rạch một vệt sáng chói lòa giữa bầu trời.
Trúng!
Xuyên qua bầy chấm đen ở phía nam, cắm thẳng vào giữa đội hình.
“Trúng rồi!”
Tôi hét lên theo bản năng.
—ẦM!
Một vụ nổ khổng lồ bùng phát.
Từ xa, bụi đất cuộn trào, nhìn rõ mồn một từ pháo đài.
Tôi bật dậy, hét:
“Có trúng không?!”
Câu trả lời vang lên từ một trinh sát đang quan sát bằng kính viễn vọng:
“Trúng đích! Trúng thẳng vào bầy quái!”
“Woaahhh!!!”
Tiếng reo hò bùng nổ khắp trận địa.
Damien, ngã lăn xuống đất vì sức giật, vẫn còn choáng váng.
Đám pháo thủ nhào đến, vỗ mạnh vào lưng hắn, khen ngợi vang trời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận