Dịch: Hoangforever
“Thật không thể tin nổi, nhóc! Đây là lần đầu tiên của cậu thật sao?”
“Ờ… tôi…”
“Làm thế nào mà cậu có thể ngắm trúng mục tiêu xa đến vậy? Dùng kính viễn vọng còn chẳng nhìn rõ kia mà!”
“Tôi… cũng không biết nữa…”
Damien nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Tôi chỉ… làm đúng như lời Điện hạ dặn… Khoảnh khắc bóp cò, cơ thể tôi tự động biết phải làm gì.”
Đây là hiệu ứng do hệ thống game điều chỉnh, hay do thiên phú bẩm sinh của Damien?
Chẳng có thời gian để suy nghĩ.
Người trinh sát vừa quan sát mục tiêu bằng kính viễn vọng liền quay phắt sang phía tôi, mặt cắt không còn giọt máu.
“…Điện hạ.”
Giọng hắn run rẩy, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng tôi.
“Có chuyện gì?”
“Bọn chúng… bắt đầu di chuyển.”
“Cái gì đang di chuyển?”
“Bầy nhện… chúng đã bắt đầu tập kết!”
Tôi lập tức chạy tới, giật lấy kính viễn vọng, áp mắt nhìn.
“…!”
Chỉ vài giây sau, tôi đã phải nghiến răng.
Bầy nhện – ở cách xa cả một cánh đồng – đồng loạt cử động, xếp thành một đội hình… như thể đang phòng thủ?!
Khốn kiếp!
Lẽ ra khi Nữ hoàng Nhện chết, cả bầy phải rối loạn, giống như não bộ bị chém bay. Nhưng chúng vẫn hoạt động hoàn hảo, không chút trục trặc.
Không chỉ những con trúng đạn pháo, mà cả đám nhện đang tấn công căn cứ tiền tuyến cũng không hề rút lui.
Điều đó chỉ có thể có một nghĩa duy nhất…
Ngay lúc ấy—
—Hiiiiiiiiiii…
Một tiếng rít chói tai vang vọng khắp chiến trường.
Tôi chẳng cần đoán cũng biết chủ nhân của nó là ai.
—Kyaaaaaaaaaaa!
Tiếng thét kinh hoàng của Nữ hoàng Nhện rung chuyển cả bầu không khí.
Dù khoảng cách xa xôi, áp lực khủng khiếp từ tiếng gào ấy vẫn khiến lồng ngực nghẹt thở trong thoáng chốc.
Binh sĩ náo loạn, ôm đầu kêu la.
“Chuyện gì xảy ra thế?!”
“Chẳng phải chúng ta đã bắn trúng Nữ hoàng rồi sao?!”
“Sao nó vẫn còn sống nhăn răng?!”
Đạn ma lực đúng là đã đánh trúng.
Vấn đề là… lực sát thương không đủ.
“Tất cả bình tĩnh! Giữ vững đội hình! Tiếp tục bắn vào con quái đó!”
Tôi gào lên, buộc những người lính đang run rẩy phải quay lại nhìn.
Tôi hét to hơn nữa:
“Nạp đạn ngay! Mau lên!”
“V-vâng…!”
Pháo thủ run rẩy ôm lấy khẩu pháo Ma năng, vội vàng làm nguội nòng đang nóng đỏ rồi lắp đạn mới.
—Kyaaaaaaaaaa!
Nữ hoàng lại gầm rít.
Và toàn bộ đội hình Quân đoàn Nhện đen lập tức chuyển động.
—Hiiiiiiiii…
—Kyaeeeek!
Bầy nhện vốn đang công phá căn cứ tiền tuyến đột ngột đổi hướng, đồng loạt quay về phía trận địa pháo.
Đôi mắt kép đỏ rực như máu đồng loạt lóe sáng, khiến tôi lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh vã ra khắp người.
Nhanh thật đấy, Nữ hoàng!
Chỉ vài giây đã đoán ra vị trí hiểm yếu nhất!
—Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Bầy nhện ùn ùn lao tới.
Người trinh sát hoảng hốt hét lên:
“Chúng đang đánh thẳng vào trận địa pháo!”
“Để quân phía dưới lo giữ phòng tuyến! Các ngươi chỉ cần nạp đạn thật nhanh! Chúng ta phải hạ Nữ hoàng trước khi chúng đến nơi!”
Tôi quát.
“Làm nguội pháo! Mau nạp đạn!”
Pháo thủ gấp gáp dồn ma lực làm nguội nòng súng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Chỉ trong chốc lát—
“Đã nạp xong!”
“Damien! Bắn!”
Damien nheo mắt, khóa chặt mục tiêu.
Ngay khi tiếng tôi vang lên, cậu ta liền bóp cò.
—Oành!
Dòng ma năng nổ tung như sấm sét, viên đạn pháo xé gió bay đi.
Tôi nuốt khan, bám theo quỹ đạo bằng kính viễn vọng.
Viên đạn vạch một đường cong hoàn mỹ trên bầu trời, rơi thẳng xuống ngay đỉnh đầu của Nữ hoàng Nhện.
—BÙM!
Trúng đích.
Cú đánh chuẩn xác đến mức tôi cũng phải rùng mình.
“Trúng rồi! Chính xác tuyệt đối!”
Một binh sĩ phía sau nhảy cẫng lên reo hò.
Nhưng tôi lại chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào.
—Kiiiiiiiiiek!
Bởi vì bầy nhện vẫn lao về phía chúng tôi, không hề giảm tốc độ.
Chưa đủ!
Dù từ xa chỉ thấy bóng dáng mờ mịt, tôi cũng biết con quái vật ấy vẫn còn sống.
Tôi cắn răng.
Trong game, Nữ hoàng Nhện thường chỉ xuất hiện vào giữa năm thứ hai, thường yếu hơn lính tinh nhuệ, thậm chí còn bị chê là “con boss phế vật”.
Một hai phát pháo ma năng là xong.
Nhưng ở màn hướng dẫn này thì sao?
Không hề có thông tin.
Nếu đây là một dạng biến thể đặc biệt? Nếu nó vốn bất tử? Nếu giá trị thực thể của nó hoàn toàn khác thường?
…
Một loạt giả thuyết đáng sợ ùa về trong đầu tôi.
Tôi lập tức lắc mạnh, xua đi.
Không, mình chỉ có thể làm tất cả trong khả năng.
Phải trụ đến phút cuối cùng, ép ra một cơ hội sống sót…!
“Điện hạ!”
Viên đội trưởng pháo binh hốt hoảng báo cáo:
“Lõi ma năng sắp tới giới hạn rồi! Nòng pháo cũng hỏng nặng vì bị ép quá tải! Số lượng chúng ta bắn ít hơn dự tính!”
“Cụ thể đi! Còn bao nhiêu phát?”
“Chỉ còn năm phát! Nhưng chúng ta đã bắn hai rồi, giờ chỉ còn ba!”
Ba lần.
Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài hy vọng Nữ hoàng sẽ bị xóa sổ trong ba phát ấy.
Nhưng nói thật lòng…
Tôi liếc nhìn phòng tuyến xung quanh trận địa pháo.
Tôi thậm chí chẳng chắc có thể bắn hết ba phát còn lại.
—Ầm! Ầm!
Tuyến đầu bắt đầu vỡ.
Bầy nhện, từng đàn ken đặc, cắn xé, cào rách tường, cuối cùng cũng phá được lỗ thủng, tràn vào.
“Cản chúng lại! Không được để lọt qua!”
Lucas toàn thân đẫm máu quái, vẫn vung kiếm hét lớn.
Nhưng phòng tuyến đã sụp gần hết.
“Uaaaah!”
“Aaaaagh!”
Từng người lính ngã xuống, tiếng thét vang vọng bi thương.
Bầy nhện mắt đỏ như máu, ào ạt tuôn qua bức tường vỡ nát.
Tôi siết chặt nắm tay, nhìn dòng tử thần đang áp sát đến sát nách mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận