Dịch: Hoangforever
“–Kyaaaaaaaaaaaaaa!!”
Quái vật ùn ùn tràn đến quanh khẩu pháo, lúc này vừa chuẩn bị bắn phát Ma năng thứ ba.
Tuyến phòng thủ của Lucas vẫn còn cầm cự được, nhưng tôi thấy rõ nó sẽ chẳng còn trụ được bao lâu nữa.
“Nạp đạn xong rồi!”
“Damien!”
Chỉ huy pháo binh hét lớn báo hiệu.
Không để lỡ nhịp, tôi lập tức gọi.
“Bắn!”
Đôi mắt Damien đỏ ngầu, toàn mạch máu – hẳn là phản ứng phụ khi dùng kỹ năng [Tầm Nhìn Xa].
Nhưng giờ không còn thời gian mà bận tâm đến điều đó.
Leng keng!
Đã khóa chặt mục tiêu, Damien bóp cò không một chút do dự.
–Đoàng! Leng keng, leng keng…!
–Vùuuuuuuuu!
Phát bắn thứ ba.
Quả đạn ma năng lao đi xa tít tắp…
–UỲNH!!
Và nổ tung ngay tại nơi Nữ Hoàng Nhện đang ẩn nấp.
Một phát bắn thần sầu!
Dù đó có là lỗi của thần linh hay trò đùa ác ý của nhà phát triển, sự thật không đổi: cú ngắm của Damien, trong thực tế, chính là một phép màu.
Nhưng vấn đề là…
–Kyaaaaaaaaaaaaa!!
Dù trúng đòn, Nữ Hoàng Nhện vẫn hiên ngang đứng vững.
Ả ta không ngốc.
Sau hai lần trúng pháo, nó đã hiểu mình là mục tiêu chính và nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.
Chiến thuật đơn giản mà hiệu quả: dùng lũ thuộc hạ làm lá chắn sống.
Đạn ma năng bắn theo đường vòng cung, dù xuyên thủng lớp chắn, nhưng khi đến được Nữ Hoàng, uy lực đã giảm đi đáng kể.
“Xác nhận trúng mục tiêu! Nhưng… Nữ Hoàng vẫn chưa ngã!”
Trinh sát đang cầm ống nhòm run rẩy báo cáo.
Tôi gồng mình hét to, giả vờ giữ bình tĩnh:
“Còn đứng đực ra đó làm gì?! Muốn phí thời gian hả?! Mau nạp đạn tiếp theo!”
Đám pháo thủ mồ hôi nhễ nhại, vừa dội nước hạ nhiệt nòng pháo vừa gấp rút nạp thêm đạn.
Trên gương mặt ai nấy chỉ còn sự tuyệt vọng nặng nề.
Hựaaa!!!
Ngay trung tâm tiền tuyến, quanh khẩu pháo.
Lucas vung kiếm dữ dội, giữ lấy chút phòng tuyến còn sót lại.
“Bảo vệ pháo! Bảo vệ Thái tử Điện hạ!”
Anh ta chiến đấu ngoan cường, xứng danh là kỵ sĩ mạnh mẽ nhất nơi này.
Dù cấp độ chỉ bằng một nửa lũ Nhện Đen, Lucas vẫn cắn răng chém giết, trút từng nhát kiếm, đánh bay từng chiếc móng vuốt khổng lồ.
Tuyến đầu, nơi Lucas đứng, vẫn chưa sụp đổ.
Nhưng phần còn lại, binh sĩ thì…
“Khụ!”
“Áaaaaa!!”
“C–Cứu tôi với! Cho tôi về nhà…!”
Từng mạng người ngã xuống.
Trong bảng thông tin đồng minh, con số sinh mạng cứ lao dốc không phanh.
Tôi không nỡ nhìn nữa, đành tắt cửa sổ.
Tôi chưa từng nhận ra…
Khi nó chỉ là trò chơi,
Và tôi chưa bao giờ hiểu được.
Rằng nơi đây là thế giới có những mạng người thực sự tồn tại.
Rằng cái chết không phải con số khô khan, mà là đi kèm với tiếng thét rợn người, là mùi máu tanh nồng nặc như thế này.
Tuyến đầu gãy vụn chỉ trong chớp mắt.
Nếu cứ thế này, chưa kịp bắn phát thứ tư, chứ đừng nói đến phát thứ năm, phòng tuyến chắc chắn sẽ tan tành.
“Này, lũ quái vật khốn kiếp!!”
Ngay lúc ấy, một giọng gầm vang vọng từ bên ngoài thành.
Tôi giật mình nhìn sang.
Giữa bầy quái, Ken đang đứng đó, hét lớn đầy thách thức.
“Ở đây này! Nhìn ta này!!”
Từ nãy đến giờ, Ken vẫn dụ dỗ một phần lũ nhện bằng cách gây chú ý rồi ẩn nấp sau tường đổ.
Nhưng khi Nữ Hoàng đổi lệnh, toàn bộ Nhện Đen tràn tới thành, Ken bị bỏ lại bên ngoài.
Hắn hoàn toàn có thể bỏ chạy.
Dù gì ở quê nhà, hắn còn cả gia đình đông đúc trông chờ.
“Lũ nhện khốn! Ta là Ken – hiệp sĩ của Đế quốc!”
Nhưng Ken vẫn kiên cường trụ lại, gào thét thu hút sự chú ý, dù toàn thân run lên bần bật.
Là vì lời đe dọa trước đó của tôi sao? Hay vì điều gì khác… tôi không biết.
–GÀO RÉÉÉÉÉÉÉÉÉT!!
Hàng chục con nhện quay đầu khỏi tuyến phòng thủ, lao thẳng về phía Ken.
Một cảm giác lạnh buốt xé ngang tim tôi.
Tôi hiểu ngay rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội hỏi hắn vì sao lại quay trở lại.
Ken định thi triển kỹ năng [Sinh Tồn Của Kẻ Lang Thang] để dụ chúng rồi ẩn thân sau tường đổ.
“Á…”
Nhưng vì kiệt sức, hắn không thể kích hoạt kỹ năng.
Chỉ trong tích tắc, Ken bị hàng chục con nhện đen vây lấy.
Từ trên tường thành, hắn quay đầu nhìn tôi, gượng cười yếu ớt, đầy chua xót.
“Khốn thật… ta đã biết sẽ như thế này mà…”
Phập! Phập! Phập!
Âm thanh khủng khiếp của da thịt bị xé nát vọng vang khắp chiến trường.
Tôi ép bản thân phải nhìn thẳng, chứng kiến trọn vẹn cảnh hắn bị nuốt chửng.
Nhưng Ken đâu phải người duy nhất.
Ở khắp nơi, binh sĩ bị xé xác, máu văng tung tóe.
Tôi cắn chặt môi đến bật máu.
Chỉ đến giờ phút này, tôi mới thật sự hiểu.
Trong trò chơi, tôi đã vô số lần lạnh lùng hy sinh đồng đội, chỉ để đổi lấy một vật phẩm, một nhiệm vụ phụ, hoặc một mục tiêu cần hoàn thành.
Cái chết trong game là mặc định.
Có người phải ngã xuống để người khác tiến lên.
Tôi chưa từng do dự.
Tôi giết, tôi đẩy đồng minh vào chỗ chết, chỉ vì “tiện lợi” để qua màn.
“Dừng lại.”
Nhưng giờ tôi mới hiểu.
“Dừng lại…”
Ý nghĩa thật sự của từng cái chết.
“Dừng lại ngay, lũ quái vật khốn kiếp!!”
Mỗi cái chết đều mang theo nỗi đau khôn cùng.
Trước mắt tôi, người ngã xuống, máu đỏ loang lổ.
Tôi gào lên như kẻ điên.
“DỪNG LẠI!!”
Nhưng chúng chẳng dừng.
Tiếng gào không thể cản lũ quái vật.
Cách duy nhất để ngăn chúng, từ trước đến nay, chỉ có một.
Giết.
Giết trước khi bị giết.
“Điện hạ!!”
Tiếng hét của chỉ huy pháo kéo tôi về thực tại.
Tôi quay phắt sang.
“Đạn pháo thứ tư đã nạp! Nhưng… nòng pháo không chịu nổi khi cứ liên tục quá nhiệt rồi dội lạnh nữa…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận