Dịch: Hoangforever
—Ầm!
Khi tôi mở mắt ra, một tràng gạch vụn đổ ập xuống trước mặt với tiếng rầm vang dội.
“Hả?”
Tiếng thốt lên đầy khó hiểu này vừa buột ra thì một bóng người từ phía sau đã đẩy mạnh tôi nằm sấp xuống đất.
"Cái quái gì thế…!"
Tôi cố gắng xoay đầu lại để nhận diện kẻ tấn công mình, nhưng…
—Ầm!
Trước khi tôi kịp làm gì, một vụ nổ khác, kéo theo một cơn chấn động kinh hoàng, nhấn chìm tôi.
Cảm giác như một quả bom vừa phát nổ ngay sát mặt tôi.
Giật mình, tôi càng cố gắng ép sát người xuống đất.
Chẳng mấy chốc, những cơn rung lắc dịu dần và tiếng ù trong tai tôi bắt đầu giảm bớt.
Tôi rụt rè ngẩng đầu lên để xem xét xung quanh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trước mặt tôi là một pháo đài xây bằng gạch, vô cùng đồ sộ.
Lửa cháy rừng rực ở nhiều nơi, khói đen cuồn cuộn bốc lên, tiếng kêu la vang vọng khắp nơi.
Bức tường thành gần tôi như đang tan chảy bởi nhiệt lượng khủng khiếp, rõ ràng là bị thứ gì đó tương tự bom đã phát nổ ở đây.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Tôi run rẩy lẩm bẩm rồi đảo mắt nhìn quanh.
Mọi người mặc giáp, nhuốm máu đang chạy toán loạn khắp nơi.
Những khẩu đại bác đặt trên tường thành liên tục nhả lửa. Trong khi lính tráng hoảng loạn vung kiếm, bắn tên ra bên ngoài.
Bên ngoài tường thành rốt cuộc là thứ gì mà khiến họ phải phòng thủ điên cuồng như vậy?
Tôi dè dặt rướn cổ nhìn qua.
Và rồi…
“…!”
Quái vật.
Skreee—!
Những sinh vật giống như nhện khổng lồ, to gấp nhiều lần con người, đang ùn ùn trèo qua tường thành như một bầy côn trùng tràn ngập, tiếng rít ghê rợn vang khắp không gian.
Không phải trăm, mà là hàng ngàn con.
Tôi đứng chôn chân, chết lặng.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
“Chẳng lẽ đây là mơ? Hay ảo giác do tôi ăn nhầm thứ gì đó…?”
"Ngài có thể phủ nhận thực tế bao nhiêu tùy thích, nhưng chẳng phải điều đó hơi sáo rỗng sao, Điện hạ?"
Một giọng nói càu nhàu vang lên từ phía sau tôi.
Chắc là kẻ đã đẩy tôi ngã lúc nãy.
Tôi quay đầu lại, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Đó là một chàng trai trẻ trông rất quen thuộc.
“…Hả?”
Một khuôn mặt đẹp trai đến lạ lùng đang tiến sát mặt tôi giữa chiến trường kinh hoàng này, khiến đầu óc tôi càng thêm rối loạn.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi quá gần, tôi chỉ mong hắn tránh ra một chút để tôi còn thở.
Dưới mái tóc vàng óng ánh là đôi mắt xanh sáng rực.
Thân hình vạm vỡ ẩn hiện sau bộ giáp da.
Nhìn chẳng khác nào nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Không—phải, không chỉ giống, mà là…
Khoan đã.
“…Lucas?”
Tôi bất giác chỉ vào người đàn ông nổi bật đó.
Giống hệt luôn.
Như thể sao y bản chính Lucas, nhân vật chính trong game “Protect the Empire” (Bảo vệ đế quốc) mà tôi vừa cày cuốc không lâu trước đó.
Cậu ta có vẻ ngạc nhiên lắm!
“Cuối cùng thì ngài cũng nhớ ra tên của tôi. Tôi còn tưởng ngài đã quên mất người cận vệ trung thành này rồi chứ?”
“Ờ… cái gì cơ?”
Thật sao?
Lucas?
Khoan đã, nếu vậy thì… lẽ nào tôi đang ở trong…
—Ầm!
Lại một thứ gì đó đập vào thành trì, khiến một phần tường thành đổ sụp.
Tôi hét lên rồi lăn lộn dưới đất.
"Ai đó, cứu tôi với!"
Tiếng thét đau đớn vang lên trong không khí khi tôi giãy giụa dưới đất.
"Cầu xin ai đó hãy cứu tôi!"
Lucas nghiến răng, lao đến đỡ tôi dậy.
“Vì ngài chắc lại quên rồi nên để tôi nhắc lại! Chúng ta đang đối đầu với ‘Quân đoàn Nhện Đen’! Hai trăm đơn vị công thành bọc thép, chín trăm đơn vị cận chiến! Căn cứ tiền tuyến đang sắp sụp đổ rồi!”
“Ơ—ơ, uhhhh…”
Tôi choáng váng đến mức không nói được thành lời.
Quân đoàn Nhện Đen là một lũ quái vật trong “Protect the Empire”.
Chúng nổi tiếng là nỗi ám ảnh của người chơi ở giai đoạn giữa game trở đi.
Lucas gầm lên, ánh mắt quét qua tường thành.
"Nhưng lũ sinh vật chết tiệt này không hoạt động vào lúc mặt trời lặn! Và Mặt trời sẽ lặn trong khoảng 30 phút nữa! Tôi đã nói với ngài bao nhiêu lần là hãy ở trong các tòa nhà căn cứ …!"
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng cuộc oanh tạc mà chúng tôi đang phải hứng chịu là cuộc tấn công bao vây từ Quân đoàn Nhện đen.
—Ầm!
—Rầm!
Tia lửa bay tứ tung, tường tan chảy, và những người lính trên tường thành ngã xuống hết người này đến người khác, máu bắn tung tóe khắp nơi.
"Chết tiệt, đi lối này!"
Lucas gần như nhấc bổng tôi lên và lôi tôi vào trong căn cứ.
Mặc dù các tòa nhà bên trong căn cứ bị thiêu rụi và đổ nát, nhưng nó vẫn tốt hơn rất nhiều so với cơn ác mộng bên ngoài.
Sau khi nhẹ nhàng đặt tôi xuống trong nhà, Lucas hét lên.
"Hãy ở đây cho đến khi mặt trời lặn! Đừng có bước ra ngoài nửa bước! Rõ chưa?”
“Ờ—ờm, hiểu rồi…”
Tôi cố gắng đáp lại.
“…Cảm ơn, Lucas.”
“…?”
Lucas nhìn tôi khó hiểu rồi quay người chạy về phía tường thành.
Cái gì vậy?
Chỉ là cảm ơn thôi mà cũng khó hiểu đến thế sao?
Rốt cuộc tôi và cậu ta có mối quan hệ gì?
“Hưmmm.”
Tôi phủi bụi dính trên eo, hậu quả của tất cả những lần lăn lộn, và nhìn xung quanh.
Tôi cần phải hiểu tình hình hiện tại.
“Khụ…”
“Đau quá, đau chết mất…”
Căn cứ đầy những binh sĩ bị thương.
Thân thể họ băng bó sơ sài bằng vải thấm máu, tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng khắp nơi.
Mỗi khi nghe thấy tiếng gào rú từ bên ngoài, họ lại co rúm người lại.
Nhưng dường như có thứ gì đó còn khiến họ sợ hãi hơn cả lũ quái vật.
“Hả?!”
“Điện, Điện hạ?!”
…Là tôi.
Khi tôi tiến đến gần những người lính bị thương, họ đồng loạt rụt người lại, quỳ rạp xuống đất.
“Chúng thần xin lỗi! Chúng thần không có gì để bào chữa!”
“Chúng thần thật đáng chết vì nghỉ ngơi trong khi chỉ bị thương nhẹ! Xin đừng xử trảm, chúng thần sẽ quay lại chiến trường ngay lập tức!”
Xử trảm?
Họ đang nói cái gì vậy?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận