Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Dịch: Hoangforever
Trong một chiếc đình hình lục giác, Lâm Dật nhìn trời cao, nắng nóng. Hắn nâng cái mông ngồi trên chiếc ghế đá đứng dậy, cầm lấy tách trà, rót vào cốc, nâng lên hớp một ngụm.
Sau đó, hắn tiếp tục nằm trên ghế đá, hai mắt nheo lại.
Tên thái giám đứng đối diện vội vàng cầm ấm trà trên bàn đổ đầy nước sôi vào.
“Mấy hôm nay sao trời nóng quá vậy! Thật là nóng quá đi mà! Nóng không sao chịu nổi.”
Lâm Dật thở dài nhìn tên thái giám Hồng Ứng ở bên cạnh nói. Mặc dù hắn đã tới cái thế giới này những 18 năm trời rồi. Thế nhưng hắn vẫn không quen cuộc sống không có quạt, không có điều hòa.
Cuộc sống mùa hè thật là vất vả!
Trước mắt hắn chính là một nguy cơ “vô cùng kinh điển”, đó chính là làm tổn hại tới hình tượng “cao cạo tại thượng”của mình. Hắn đang mặc một chiếc quần đùi, cởi trần, thế nhưng người vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
Hồng Ứng mỉm cười nói,
“Hoàng thượng, hay là thần cho thêm đá vào nha.”
Lâm Dật liếc Hồng Ứng một cái, nói:
“Quên đi, không hữu dụng cho lắm.”
Đá làm từ đá muối cũng chỉ có thể miễn cưỡng hạ nhiệt độ phòng vào buổi tối được một chút. Bỏ ra ngoài trời nắng như thế này, căn bản không có tác dụng gì, nhiều lắm mang lại thêm chút an ủi.
Hồng Ứng cầm canh đậu xanh từ thị nữ ở bên cạnh đưa tới, nói:
“Hoàng thượng, ngài không nên thương tâm như vậy, uống chút canh đậu xanh giải nhiệt đi.”
“Không uống. Một bụng đầy nước trà rồi, còn bụng đâu mà uống canh nữa cơ chứ?”
Lâm Dật nhịn không được khoát tay áo. Hắn cũng không có quen bị người khác quan tâm thái quá như thế này.
Hồng Ứng thấy Lâm Dật híp mắt lại, vội vàng nói với thị nữ ở bên cạnh,
“Còn đứng đấy làm cái gì, nhanh nhanh quạt cho Hoàng Thượng.”
Lâm Dật thản nhiên nói,
“Ai... Chờ sau này có thời gian, điều kiện, chúng ta lên trên núi tránh nóng đi.”
Cảm nhận được làn gió mát từ chiếc quạt hương bồ đong đưa qua lại, hắn khoai khoái hưởng thụ.
Đời trước, hắn là một cô nhi, không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện.
Trắc trở lắm mới vào được một trường đại học bình thường, có lẽ do đầu óc không có ham muốn tranh đua, có lẽ do hoàn cảnh sau này tạo nên chỗ thiếu hụt trong tính cách, tóm lại đủ loại nguyên nhan, hắn không có mệnh phát tài.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn giống như đại đa số người bình thường, mua một căn nhà, cưới một cô vợ, sống một cuộc sống bình thường cả đời.
Đáng tiếc không thể tính được ý trời, hắn đi trên lề đường, ấy vậy mà xe ô tô vẫn tông trúng người hắn được. Thế là từ đó hắn làm bạn với chiếc xe lăn.
Hắn lại không có dũng khí tự sát, chết tử tế không bằng sống nhở vả.
Sống thì phải ăn cơm, thế nhưng hắn lại không tìm được việc làm.
Cũng may hắn còn có thân phận nhà văn. Mặc dù đã viết được 4-5 cuốn sách và mỗi cuốn đều có thành tích không được tốt cho lắm. Thế nhưng hắn vẫn luôn ảo tưởng rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ thành một vị thần!
Ngồi trên xe lăn, sau một thời gian chán chường, hắn nóng lòng mở ra một cuốn sách mới.
“Vú em siêu cấp”, nghe cái tên đã thấy cuốn sách này rất hay rồi!
Cuốn sách này có phong cách viết kết hợp đồng thời giữa Chiến Thần và Người Ở Rể, chỉ có thiên tài mới có thể nghĩ ra được, không hay không tính tiền!
Ngón tay gõ trên bàn phím không ngừng, viết tới hưng phấn, hận không thể từ trên ghế ngồi nhảy dựng đứng lên.
Viết hay thế này!
Một năm không kiếm được 1 trăm vạn cũng không có ngoa!
Đêm đó, sau khi hắn đánh được 10.000 từ xong, hắn cao hứng nốc liền 3 chai bia, sau đó lên giường, ôm gối, chìm vào giấc mộng đẹp!
Nhưng ai mà ngờ được, sau khi tỉnh dậy, hắn lại tới cái thế giới xa lạ này.
Hoàng tử thứ 9 của Lương Quốc, vừa ra đời đã là người chiến thắng.
Ở nơi này, không có ai dám tùy tiện bắt nạt hắn. Hắn không cần phải lo lắng tới công việc là buồn rầu nữa, cũng không cần phải lo lắng cuộc sống nay đây mai đó, không phải lo mua nhà, không phải lo cưới vợ.
Mà quan trọng nhất là, hắn có thể trốn chạy ông mặt trời buổi ban trưa đứng bóng kia, còn điều gì có thể tuyệt vời hơn nữa đây ?
Hồng Ứng cười nói,
“Vương gia, hay là thần cho người đi chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta có thể tới sơn trang Đức Ân tránh nắng một chút. Nghe nói Tấn Vương, Nam Lăng Vương, còn có cả Tín Vương, trưởng công chúa đều có mặt ở đấy.”
Lâm Dật lắc đầu nói,
“Bổn vương còn phải phiên (1) nữa, qua đó được có nửa tháng, không cần phải hành hạ mình như vậy.”
(1) phiên: Vua phong các bầy tôi, các con cháu ra trấn các nơi để làm phên che cho nhà vua gọi là phân phiên
Ngay từ lúc mới sinh ra, hắn đã biết rõ hoàn cảnh của mình.
Mẫu thân hắn - Viên Quý phi vô cùng được hoàng thượng sủng ái, lại trùng hợp hơn sinh ra được hoàng tử. Trong cung không biết có bao nhiêu con mắt đỏ lòm nhìm chằm chằm vào hai mẹ con bọn họ, hận không trừ đi cho thống khoái.
Hắn vốn vô tội. Nhưng được sinh ra ở Hoàng gia chính là một sai lầm lớn nhất.
Vì vậy, hắn chưa bao giờ ở trước mặt lão hoàng đế tranh thủ tình cảm, thậm chí còn cố tính khiến cho lão hoàng đế không vui.
Lão hoàng đế nếu như bảo muốn ôm hắn, hắn liền gào khóc to. Thậm chí còn tiểu, ỉa lên người lão hoàng đế.
Vào hôm chọn đồ vật đoán tương lai, hắn không chút do dự liền chọn kim tệ, hai tay ôm chặt lấy.
Cho tới lúc trưởng thành, hắn cũng không có phụ lòng các ca ca, các Tần Phi trong hậu cung, tham tài như mạng, thích hưởng lạc, bất học vô thuật, không ôm chí lớn.
Thế là, lão hoàng đế chán ghét cậu tới mức không cho cậu xuất cung tới tận năm 16 tuổi.
Dựa theo quy củ, các vương công quý tộc Lương Quốc sẽ được sinh sống ở phía Bắc thành An Khang. Còn phủ đệ của Lâm Dật thì lại được an bài ở Nam Thành vắng vẻ.
Tòa phủ đệ này vốn là của Lại bộ thị lang - Chu Đào. Do có dính líu tới vụ án mưu đồ nghịch phản cho nên bị lão hoàng đế chém đầu, tịch thu tài sản.
Xung quanh tòa phủ đệ này đại đa số là bình dân.
Lâm Dật cũng không cần. Lương Quốc lập quốc đã hơn 200 năm, hoàng tử, hoàng tôn đếm không hết, nhà ở cũng không có giàu có gì, có được một tòa phủ đệ ngoài cung đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, hắn nhìn tới ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có được mảnh đất phong dành cho riêng mình.
Đương nhiên, hắn sẽ không có ở lại thành An Khang, mà đi tới mảnh đất phong thuộc về mình, trời cao, hoàng đế thì xa, hắn muốn làm gì thì làm, ai có thể quản được hắn??
“Vương gia...”
Hồng Ứng vội vàng la lên,
“Tam Hòa Thủy Thổ Ôn Thử, lại thêm chướng khí nữa. Người chết mới được 4 năm. Không đi được!”
Lâm Dật chế nhạo nói:
“Lẽ nào nó lại là một tòa thành xấu sao?”
Đất phong của hắn ở cực nam của Lương Quốc, phía Đông giáp biển, phía Nam giáp vùng đất man di, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, không dễ sinh tồn. Các triều đại đổi thay luôn gọi đó là mảnh đất lưu vong.
Cho nên, cách đây 5 ngày trước, kể từ khi hắn được phong làm Tam Hòa Vương Hậu, người trong Đô Thành không biết có bao nhiêu người ở sau lưng hắn cười nhạo hắn đây!
Hắn cũng không có quan tâm, hắn mới là người học rộng tài cao đây!
Làm sao có thể tin được mấy cái thứ như chướng khí này được cơ chứ?
Cái gọi là chướng khí có lẽ là nơi tập hợp rất nhiều loại bệnh tật. Bệnh tật ở nơi này có thể là bệnh sốt rét, bệnh trùng hút máu...Vốn cũng chả có liên quan gì tới nhau, có lẽ do ai đó đồn đoán, không rõ ràng nên gọi nó là chướng khí.
Hồng Ứng do dự nói,
“Nhưng mà Tín Vương, đại vương hiện tại....”
Lâm Dật lắc đầu nói,
“Bọn họ là bọn họ, ta là ta, không có giống nhau.”
Ngũ hoàng tử Tín Vương, Lục Hoàng tử Đại Vương, vào ba năm trước đã thụ phong, đất phong so với Tam Hòa hắn không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, thế nhưng vẫn chậm chạp không có chịu nhận phiên.
Một khi đã nhận phiên, trừ khi có chuyện đặc biệt, bằng không đời này không thể quay về Đô Thành được nữa.
Thế nhưng hoàng đế cũng không có ý tức thúc dục họ.
Hồng Ứng nhỏ giọng nói,
“Quý Phi nương nương buổi sáng có phái người tới truyền lời rằng, Thánh thượng long thể mới khỏi, Vương gia ngươi nên làm tròn chữ hiếu.”
Lâm Diệt ngữ khí hiên ngang nói.
“Dù sao lão già kia cũng không có thích bổn vương, bổn vương cũng không thể chăm sóc cho lão được. Đi tới đó thì có ích lợi gì. Chúng ta tốt nhất cứ nên đàng hoàng nhận phiên đi.”
Cái loại chuyện ngốc nghếch tranh thủ tình cảm này, hắn đương nhiên sẽ không có làm rồi.
Làm hoàng đế thì có gì hay chứ?
Không có điều hòa, không có wifi, không có LOL!
Tới phương Nam, làm thổ hoàng đế nơi đó, cưới lấy mấy lão bà, trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng, không phải tốt hơn sao??
Còn chưa nói tới, hắn hoàn toàn không biết về lịch sử triều đại này, không có được tiên tri, tại sao hắn phải đi tranh giành đế vị chứ?
Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận