Trong lúc đó ở trại Bích Câu, tình trạng càng lúc càng căng thẳng. Chú Bảy đang tính chuyện báo cảnh sát, nhưng không biết sai ai đi bây giờ. Anh Mạnh đi mất hút, không thấy tăm hơi đâu nữa. Minh, Danh cũng chưa thấy về. Ai đi kêu cảnh sát bây giờ? Trong nhà, ngoài chú ra, chỉ còn có cô Bảy với chị Tư. Chú chắc chắn đi không được rồi. May thay, chị Tư là người trong vùng, chị quen thuộc đường lối, chị xin đi kêu cảnh sát.
Chú Bảy hơi do dự, nhưng cuối cùng phải để chị Tư đi. Chú không quên viết vài hàng cho ông Cảnh sát trưởng.
Đồng hồ vừa điểm 7 giờ…
Bữa cơm chiều thật nhạt nhẽo. Ba người ngồi bên nhau yên lặng. Thời gian qua thật chậm. Ba người ăn vội một chén cho xong bữa. Cô Bảy dọn dẹp xong, chú giục:
- Mình với con đi ngủ đi, tắt đèn hết làm như không có gì xảy ra… kẻo lỡ có ai…
Cô Bảy rùng mình vì câu nói bỏ lửng của chồng.
- Ai làm sao?
Chú Bảy làm thinh. Từ lúc Mai, Tuấn mất tích chú suy nghĩ nhiều. Trong trí chú, hình ảnh một kẻ thù luôn ám ảnh chú. Kẻ thù ấy không muốn chú ở đây, vì chú cản trở công việc của hắn… có lẽ cũng như ông già Hách, chủ cũ trại Bích câu này đã cản trở hắn vậy.
Chú thở dài lắc đầu:
- Không, có ai đâu… tôi nghĩ bậy vậy thôi.
Một ý tưởng thoáng qua trong đầu chú. Biết đâu đây không phải là cuộc thử sức của kẻ thù với chú. Nếu thua, chú sẽ phải bán trại, bán cả bãi cỏ màu mỡ. Chú Bảy chợt thấy ông Thanh Quí dễ ghét hiện ra như hiện thân của kẻ thù bí mật. Hình ảnh ông Thanh quí đã âm thầm ám ảnh chú suốt ngày, bây giờ mới hiện ra rõ ràng.
- Đáng lẽ mình phải coi chừng, đề phòng hắn từ lâu… Nhưng trễ mất rồi, bây giờ mới nghĩ tới thật vô ích.
Thời gian chậm chạp trôi theo tiếng gõ buồn nản của quả lắc. Đêm nay không trăng, trên nền trời đen lốm đốm ngàn ánh sao. Chú Bảy ngồi rình sau bức màn, tâm tư xáo trộn vì muôn ngàn ý nghĩ. Chú rình cái gì đây? Biết có gì không? Đầu óc chú rối bời.
*
Sau mấy lần cựa quậy, Minh, Danh tìm cách để cởi trói, nhưng vô ích. Dây trói quá chặt không hy vọng tự giải thoát được nữa, Minh ấm ức bảo Danh:
- Tức thật, mình không biết một tí gì về mấy tên cầm tù bọn mình.
- Theo tớ, điều đáng tức hơn cả là tụi mình ngố quá, không khác chi mấy đứa con nít. Đáng lẽ tớ vào trước, còn cậu đứng ngoài canh chừng. Cậu có thể báo cho chú Bảy khi cần.
- Coi chừng chú ấy tới kiếm tụi mình, rồi cũng bị vô tròng nữa.
- Tớ cũng sợ như vậy.
Vừa lúc đó có tiếng chân đi tới gần, rồi tia sáng càng lúc càng rõ chiếu qua kẽ hở của cánh cửa.Ttiếng chân dừng lại trước cửa, tiếp theo là tiếng mở cửa lách cách. Minh, Danh lo sợ ngồi dậy. Minh thì thầm vào tai Danh:
- Cơ hội để thoát thân đây. Mỗi đứa đứng một bên cửa chờ hắn vô. Nếu hắn đi một mình, rán tấn công ngay cho hắn gục lập tức. Biết đâu trong túi hắn không có một con dao…
Hai anh cố gắng đứng dậy, lần ra đứng hai bên cửa, nín thở chờ đợi. Tiếng chìa khóa đút vào rồi rút ra hai ba lần, chứng tỏ tên này không phải tên lúc nãy… Chốt cửa rít lên nhè nhẹ. Tim hai người như ngừng đập. Một phút sao nghe lâu quá. Tên mới tới không bước vào, đứng ngoài rọi đèn vào… khẽ gọi:
- Minh, Danh đó hả?
Mắt hoa lên, tai như ù hẳn đi, Minh, Danh cố đoán xem ai gọi tên. Định thần lại, Minh nhận thấy qua ánh đèn phản chiếu lại gương mặt mờ ảo của anh Mạnh. Mạnh còn đang do dự. Không cần hỏi lý do, Minh mừng rỡ giục:
- Anh Mạnh, cởi trói cho chúng tôi đi.
Danh khoan khoái nghe tiếng lưỡi dao bật mở. Hai phút sau Minh, Danh đã đứng xoa tay cho máu chạy đều… Hai người thở phào sung sướng.
Mạnh nhìn hai người khẽ giục:
- Không nên ở đây lâu, chúng ta phải đi ngay.
Minh hoàn hồn, quay sang Mạnh hỏi tới tấp:
- Sao anh Mạnh biết mà tới đây? Bộ chú Bảy bảo hay sao? Anh đã về trại chưa?
- Lát nữa hãy hay… theo tôi ra lối này.
Mạnh đóng cửa, cài lại tử tế rối quay đi.
- Bám vào vai tôi. Đứng bật đèn kẻo lộ mất.
Ba người mò mẫm đi. Minh, Danh mừng rỡ khôn tả. Đôi khi vấp phải đá hay đụng phải vách hầm đau điếng, nhưng cả hai đều không để ý gì nữa, cứ để mặc Mạnh dẫn đi. Danh có cảm tưởng đường dài ra hơn lúc vào… Một làn gió chợt thổi nhẹ báo hiệu sắp ra tới bên ngoài. Mạnh đi chầm chậm rồi dừng lại.
- Hai cậu ở yên đây… để tôi ra trước coi có đi được không.
Mạnh lướt nhẹ ra phía trước cửa hầm. Minh, Danh đứng ép mình vào vách đá vôi. Danh hỏi bên tai Minh:
- Sao Mạnh biết mà tới đây nhỉ?
- Làm sao tớ trả lời cậu được! Tớ chỉ biết Mạnh đã cứu mình thôi. Nếu không có anh, ai sẽ biết mà tới đây?
- Đó cũng là điều tớ thắc mắc. Mình đâu có để lại dấu vết gì để anh biết mà đi tìm, trừ phi anh theo sát nút tụi mình.
- Cậu quên anh là người vùng này à? Chắc anh phải biết rõ đường hầm. Trưa nay anh biến mất chắc cũng vì vậy đó. Biết đâu Mai, Tuấn không đi lạc trong này rồi rơi vào tay bọn tên Phách?
Chợt có tiếng chân tiến lại. Mạnh đến gần, nói như ra lệnh:
- Lại đây… đừng đứng đó lâu quá.
Trái với dự đoán của hai anh, Mạnh lại dẫn đi sâu vào trong đường hầm.
- Cai Bần đang theo giúp chúng ta. Có cả con Quýt nữa, con chó này đánh hơi giỏi lắm, các anh cứ yên tâm.
Ra tới đường hầm lớn, thì cai Bần cũng từ ngã khác tới gặp ba người. Tay ông cầm dây xích con Quýt, miệng mỉm cười:
- Thật bất ngờ quá há? Ngọn gió nào đã xui chúng ta gặp nhau nơi đây?
Minh, Danh mỉm cười, không biết nói gì hơn. Mạnh hướng về phía cai Bần đề nghị:
- Phải cắt nghĩa cho hai cậu hiểu câu chuyện.
- Thì mày nói đi, mày bắt đầu trước mà.
Mạnh gãi tai ra vẻ ngại ngùng không muốn nói. Minh sốt ruột hỏi:
- Anh Mạnh có biết hai em của tôi bây giờ ở đâu không?
Cai Bần gạt ngang:
- Bình tĩnh nào cháu Minh, chúng nó không sao đâu… mà chưa tới lúc, giờ nào việc nấy, đừng hỏi lôi thôi.
Mạnh bắt đầu:
- Tôi biết ông già Hách và Nùng Ô cùng bị một chứng bệnh.
Minh, Danh sửng sốt. Danh hấp tấp hỏi:
- Già Hách và Nùng Ô bị bệnh gì?
Cai Bần lại phải ngắt lời:
- Để im cho Mạnh kể, lẹ lên còn phải đi cứu hai đứa nhỏ.
Mạnh tiếp, như quên hẳn câu vừa nói:
- Chúng ta đang ở trong một hầm mỏ.
- Mỏ gì?
- Mỏ ra-đi-om, đi-um gì đó.
Minh sửa lại:
- Mỏ uranium chứ!
- Mỏ gì cũng được, bàn cãi sau.
Cai Bần có vẻ hơi bực mình.
- Đây là một hầm mỏ. Ông già Hách, tên Phách với vài tên nữa tới đào lấy. Sau này thêm Nùng Ô tới giúp. Họ dùng bình hơi với đèn xì, xì chảy ra để lấy. Như vậy họ không gây ra tiếng ồn ào.
Lần đầu tiên Minh nghe nói đến cách khai thác mỏ một cách lạ lùng như vậy. Anh muốn hỏi thêm cho rõ, nhưng nhớ lời cai Bần lại thôi.
- Vì dùng đèn đốt nên ông già Hách bị phỏng… và chết vì bệnh đó. Bây giờ đến lượt Nùng Ô…
Cùng lúc đó có tiếng máy xe nổ rền xa xa. Bốn người yên lặng nhìn nhau. Cai Bần thắc mắc:
- Cái gì kỳ vậy?
Nhưng Mạnh đã la lên:
- Tất cả phải ra ngay, đuổi theo bọn họ.
Không chần chừ, bốn người lao mình về phía có tiếng máy nổ. Một phút sau họ đã ra khỏi hầm, đến một khu rừng. Tiếng máy đã im bặt. Trời tối thui. Con Quýt lôi cai Bần chạy lên trước, cả bọn lục tục theo sau.
Khi ngừng lại ở mé rừng, Minh nhận ra khối đen lù lù trước mặt là biệt thự Tùng Lâm. Minh chợt hiểu, tiếng động cơ phát ra từ chiếc xe của ông Thanh Quí. Hình như chiếc xe mới đi đâu về.
Bên trong biệt thự còn tối om. Cai Bần lẩm bẩm:
- Trễ mất rồi chăng?
Minh Danh không hiểu ông nói gì. Có lẽ ông ám chỉ ông Thanh Quí đã trở về. Hay ông Thanh Quí đã làm xong việc của đồng bọn giao phó và vừa trở về, nên cai Bần nói vậy?
Hai anh thắc mắc mà không dám hỏi. Ngôi biệt thự như còn ngủ say, không một dấu hiệu nào chứng tỏ có người ở trong.
Minh nghĩ thầm: “Hay ông Thanh Quí biết bọn mình theo dõi đã bỏ xe lại chuồn mất rồi?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận