Chú Bảy, Minh và Danh vội vã leo lên bãi cỏ. Tới nơi, chú Bảy vừa thở hổn hển vừa hỏi:
- Cái gì vậy Mạnh?
Mạnh ấp úng trả lời, giọng xúc động:
- Mấy con bò… ở đàng kia…
Chú Bảy nóng nảy:
- Mấy con bò làm sao? Nói mau lên.
Thay vì trả lời, Mạnh chỉ tay về phía bãi cỏ. Năm, sáu con bò đang bình tĩnh gặm cỏ, trên cổ lủng lẳng sợi dây thừng chúng kéo lê dưới đất.
- Chó thiệt… chú Bảy vừa càu nhàu vừa chạy về phía mấy con bò, mặt chú càng lúc càng đỏ lên vì tức giận.
- Hình như mấy con bò bị thương sao kìa?
Mạnh, Minh và Danh cũng vừa chạy đến. Họ thấy hai bên sườn mấy con bò bị sướt một vệt dài, máu chảy đọng lại tím bầm. Trên đầu chúng cũng có vài vết thương.
Chú Bảy nhìn đàn vật tức giận bảo Mạnh:
- Thế này là nghĩa lý gì? Lần đầu tiên tao để cho mầy đóng cọc cột bò, thế mà mấy lại quên đóng cọc. Tại sao mầy ngớ quá vậy Mạnh?
Mạnh đỏ bừng mặt, mạnh dạn trả lời:
- Tôi đã đóng cọc hẳn hoi và cột dây thật chắc như mọi khi.
Môi Mạnh run run, hai tay nắm chặt. Minh bỗng thấy có cảm tình với Mạnh và tin chắc anh ta không có lỗi gì.
- Thế tại sao bò có thể ra chỗ nầy mà ăn cỏ được, một khi mầy đã cột kỹ rồi? Ai đã nhổ cọc?
- Thưa ông chủ, tôi đã đóng cọc, tôi biết chắc chắn là tôi đã đóng cọc. Chính tay tôi đã đóng.
Mạnh như không tìm thấy câu trả lời nào khác để chứng minh sự vô tội của mình. Minh xen vào nói đỡ giùm Mạnh:
- Thưa chú, tại sao mấy con bò nầy lại bị thương?
Câu hỏi làm chú Bảy suy nghĩ. Chú hít một hơi dài như để lấy lại bình tĩnh.
- Ừ nhỉ, có lẽ chúng bị thương vì quệt vào rào kẽm gai. Như vậy thì…
Chú Bảy ngừng lại đưa mắt nhìn quanh như cố tìm ra nguyên do đã làm mấy con vật bị thương.
- Như vậy chắc có vật gì làm cho chúng sợ rồi chạy cuống lên tìm lối thoát thân.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Danh:
- Thưa chú, cũng có thể là một người nào đó.
Một người nào đó… phải rồi. Nhưng ai đã làm cho đàn bò hoảng sợ? và với mục đích gì? Đầu óc chú Bảy rối bời. Chú đi lại góc sân trống không có cỏ mọc. Dấu vết lỗ cọc còn y nguyên. Chú Bảy quay lại nói với Minh, Danh:
- Chú chưa thấy chuyện lạ như thế nầy bao giờ? Cháu Minh với Mạnh hãy xuống suối lấy nước lên rửa các vết thương cho mấy con bò đã. Để rồi về nhà mình sẽ tính.
Những vết thương không lấy gì làm nặng lắm. Bốn người còn đang săn sóc cho mấy con vật thì một người từ hướng ngược với trại Bích Câu đi tới. Vừa thấy bóng người đàn ông, chú Bảy lẩm bẩm:
- Hắn đến vừa đúng lúc. Mà hắn đến làm gì đây?
Người đàn ông dáng mập mạp, mình mặc bộ đồ mát, đầu đội mũ cói, hai tay chắp sau lưng, bước chậm rãi như một điền chủ đi thăm ruộng.
Vừa đến gần hàng rào, ông đã lên tiếng:
- Chào ông chủ trại, chào các chú nhỏ.
Ông ta bám tay vào cột rào, một tay từ từ giở mũ xuống khỏi đầu. Minh không có chút cảm tình với cái đầu hói, với khuôn mặt đỏ bầm, và nhất là với cặp mắt ti hí của ông. Minh như bắt gặp vẻ giả dối trong con người ấy.
Minh, Danh ngạc nhiên khi thấy chú bảy làm thinh không đáp, chỉ có Mạnh gượng gạo chào lại.
Làm như không để ý đến thái độ lạnh nhạt của chú Bảy, ông vui vẻ tiếp:
- Trời hôm nay đẹp quá. Tôi muốn đi một vòng rồi ghé thăm trại của ông. Tôi hơi đau đầu, đi dạo như thế này hy vọng sẽ bớt đau.
Chú Bảy vẫn im lặng. Sự lạnh nhạt của chú Bảy làm cho Minh, Danh thắc mắc.
Người đàn ông lại tiếp tục cuộc độc thoại:
- Tôi nghĩ hôm nay cũng là dịp tốt để hỏi xem ông chủ có thay đổi ý kiến… về cái bãi cỏ này không?
Như một trái bom nổ ngay dưới chân, chú Bảy bật dậy như cái lò xo, mặt tức giận.
- Ông Thanh Quí, tôi đã xin ông nhiều lần rồi là đừng bao giờ hỏi tôi về cái bãi cỏ này nữa. Đất này không bán đâu. Bao lâu tôi còn là chủ trại Bích Câu, bấy lâu ông đừng hy vọng mua được mảnh đất nầy. Ông hiểu rồi chứ ?
Mặt người đàn ông có tên gọi Thanh Quí như đỏ hẳn lên. Ông hít một hơi dài như để lấy sức nói tiếp. Nhưng nghĩ sao ông lại thôi. Cặp mắt ti hí bỗng nhiên tròn hẳn lại lộ vẻ ngạc nhiên, vì ông vừa để ý mấy vết thương của đàn bò.
- Ồ, mấy con bò làm sao thế? Chúng bị thương à?
Chú Bảy không trả lời, quay lưng lại ông Thanh Quí.
- À, tôi hiểu rồi. Những con mòng rừng là nguyên nhân của mấy vết thương. Một con mòng rừng đủ làm điên đầu mấy con vật đáng thương nầy. Xui cho ông rồi đó, ông chủ trại ơi! Thôi chào ông nhé.
Ông Thanh Quí quay trở lại đường cũ, bỏ ý định thăm trại Bích Câu. Chờ cho ông đi khuất, Minh, Danh đến hỏi chú Bảy:
- Ai đó chú Bảy?
- Một thương gia ở Saigon , bây giờ có tuổi để lại cho con cái coi sóc công việc, lão về đây nghỉ ngơi. Lão mua biệt thự Tùng Lâm khuất bên kia dốc núi. Bãi cỏ này đẹp. Lão ngắm nghé muốn mua từ lâu rồi, nhưng lúc bán lão lại không có mặt ở đây. Hai lần lão đến tìm chú, điều đình mua lại, chú không nghe. Lão cứ tưởng có tiền là làm được mọi sự.
Minh ngắm bãi cỏ thoai thoải trải dọc theo triền núi một màu cỏ xanh mơn mởn. Danh từ nãy tới giờ đứng yên, cất tiếng hỏi Mạnh:
- Anh Mạnh có tin chuyện con mòng không?
Mạnh giật mình khi nghe Danh hỏi, mặt anh thộn ra, lẩm bẩm:
- Tôi chỉ biết chính tay tôi đã đóng cọc và cột dây thật chắc.
Danh mỉm cười vì câu trả lời của Mạnh. Xem chừng Mạnh còn “hận” câu chuyện lúc nãy.
Trên đường về, chú Bảy cắt nghĩa cho Minh, Danh biết tại sao phải cột bò lại không cho ăn cỏ ban đêm. Lý do là vì sợ chúng ham ăn cỏ tươi nhiều quá thành bội thực rồi sinh ra chứng đầy hơi. Con vật bị chứng đầy hơi sẽ trương bụng lên và chết ngạt. Cách chữa duy nhất là chọc thủng cạnh sườn bò cho hơi thoát ra.
Chú Bảy tiếp:
- Theo ý chú, đàn bò của lão Hách chết vì bệnh này. Lão già yếu, bệnh tật nên không thể săn sóc canh chừng đàn bò được.
- Vậy sao bò của chú không bị bệnh đó, vì đêm qua chúng có thể ăn cỏ tự do?
Chú Bảy không trả lời ngay. Suy nghĩ giây lâu, chú mới nói:
- Có lẽ vì sợ hãi quá, chúng quên cả việc gặm cỏ.
Câu giải thích có vẻ hữu lý. Mọi người yên lặng đi vì đã gần tới nhà. Minh chợt nhớ tới hai em, quay lại hỏi Danh:
- Không biết hai đứa nhỏ đang làm gì ở nhà? Kể ra bắt chúng ở nhà dọn dẹp cái gác xép, nghĩ cũng tội!
- Hình phạt ấy (bắt Tuấn, Mai ở nhà dọn gác xép) biết đâu lại là một trò vui, một cơ hội để chúng bày đặt ra những trò nghịch ngợm khác!
Tuy nói thế, Minh, Danh không mảy may hay biết chuyện hai đứa nhỏ tìm thấy cái hộp trên gác xép.
*
Chú bảy không muốn mấy đứa nhỏ phải sợ sệt, dặn các cháu đừng kể cho ai nghe chuyện hồi sáng. Chú kể sơ lược cho cô Bảy biết qua. Trại Bích Câu vẫn giữ vẻ bình thường. Buổi chiều, mọi người đều bắt tay vào việc dọn dẹp sạch sẽ trại.
Đang dọn trên phòng, Tuấn hỏi Mai:
- Chúng mình làm gì bây giờ hả Mai?
- Ra giúp Xuân quét sân.
- Phải rồi, quét sân rồi mình có thể vào phòng anh Mạnh xem xét. Biết đâu anh chàng chẳng lấy cái hộp. Rồi vào nhà ngang nữa, xem chỗ lão già có mái tóc bạc biến mất đêm qua.
Mai mỉm cười thấy Tuấn run run khi nói đến ông già tóc bạc. Xem chừng Tuấn còn sợ dù giữa ban ngày. Mai nghĩ nhà ngang không có cửa nào khác ngoài cái cửa chính và cửa thông sang phòng anh Mạnh, như vậy lão già biến ra lối nào?
Mai đề nghị:
- Ngồi đây bàn tính vô ích. Tụi mình cứ xuống xem tại chỗ mới biết rõ.
Cả hai cùng xuống sân. Hai anh Danh, Minh đang lau cửa sổ nhà bếp, trong khi Xuân đang xếp gọn đống đá nhỏ. Mai kiếm một cái chổi rễ, Tuấn một cái xẻng. Cả hai phụ quét sân và hốt rác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận