Dịch: Hoangforever
Ta tên là Lâm Phi.
Nhưng nhiều người thích gọi ta là “đồ rác rưởi”, “đồ khốn nạn”, “tiểu tử thối” hoặc là “sắc lang” (tên biến thái).
Thật ra tên cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi. Giống như ta, tên là Lâm Phi cũng không phải là Nhất Phi Trùng Thiên (Một phát lên trời), mà giống như là vũng bùn bên cạnh rãnh nước dưới chân tường Lạc Dương vậy.
Nằm trên ngọn cây hòe, có lá sen tán rộng che mái đầu, ta nheo mắt lại, vươn cổ, nhìn chằm chằm vào vườn hoa bên nhà Vương viên ngoại ở phía đối diện.
Là một nam nhân, ta đương nhiên nhìn là một nữ nhân rồi. Hơn nữa người ta nhìn còn là một thiếu nữ xinh đẹp.
Nàng ngồi trên một cái xích đu ở trong vườn, đầu ngẩng cao, vui vẻ đung đưa qua lại. Chiếc cổ trắng ngần lấp lánh dưới ánh nắng.
Xích đu thỉnh thoảng vút lên cao, lướt qua tường rào, thỉnh thoảng lại biến mất sau bóng cây. Tiếng cười như chuông bạc thánh thót khắp vườn.
Trời nắng chang chang. Nắng nóng làm chiếc lá héo khô, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống, gần như dính vào mi mắt ta, thế nhưng ta vẫn nhìn trộm một cách mê mẩn.
“Nhị ca, ngươi lại nhìn lén Vương tiểu thư nữa rồi!”
Dưới gốc cây, một người ngẩng đầu nói vọng to lên.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của hắn, hai dòng nước mũi xanh lè từ lỗ mũi phun ra, sau đó nhanh chóng rụt lại.
“Xuỵt!”
Ta giơ ngón trỏ lên, đặt ở nơi miệng ra dấu hắn im lặng. Đồng thời đưa ra nắm đấm về phía trước đe dọa hắn.
Người vừa gọi ta tên là Lý Khiết Tịnh, là tiểu đệ trong Bang ăn xin, lừa dối, trộm cắp, cướp giật của chúng ta. Ở trong bang, ta là lão Nhị. Vì sao ta là lão Nhị, lý do là vì ta thông minh, không thích làm lão đại. Làm lão đại một khi phạm tội, quan phủ truy cứu trách nhiệm, lão đại chắc chắn sẽ gặp họa.
Súng luôn chỉ về phía chim đầu đàn mà!
“Đừng nhìn nữa, nhanh nhanh xuống đây đi! Các huynh đệ đang chờ ngươi ở chùa Bạch Mã đấy!”
Lý Khiết Tịnh ngước lên cây hòe to lớn nhìn tôi với ánh mắt đầy trong mong. Trong bang không có ai có dũng khí trèo lên cây cao giống như ta thế này, lại còn dưới ánh mắt theo dõi của chục anh em trong băng nhóm, dám nhìn trộm tiểu thư nhà Vương gia. Và đây cũng là lý do họ nhìn tôi với một ánh mắt đáng thương và tự hào.
“Can đảm ngập trời!”
Cuối cùng các huynh đệ trong bang thốt lên một lời như vậy.
Các ngươi thấy sao, ta rất đáng tự hào đúng không?
Tôi lại quay sang nhìn trộm Vương tiểu thư với một ánh mắt tham lam. Sau đó nhanh như chớp trèo xuống , mang theo Lý Khiết Tịnh, nghênh ngang đi về phía chùa Bạch Mã ở thành phía Nam.
Dọc theo đường đi, người đi đường nhìn thấy chúng ta, đều bịt mũi lại, nhíu mày tránh ra xa. Kể cả có là người đàn ông cao to vạm vỡ cũng phải nhường đường, đi vòng qua chúng tôi.
Lý do là vì Lý Khiết Tịnh thật sự thúi quá, giống như thức ăn ôi thiu bốc mùi từ tối hôm qua vậy, ruồi nhặng ve vẩy bay xung quanh người hắn. Trong bang có huynh đệ nào cảm mạo, nghẹt mũi, bảo hắn ghé sát người Lý Khiết Tịnh, lỗ mũi liền hết nghẹt.
Ta đương nhiên cũng không hơn hắn là bao, nửa tháng không có tắm, nụ cười đen nhánh một mảnh.
Thế nhưng trang phục của ta lại vô cùng sạch sẽ. Mặc dù rách nát, thế nhưng lại rất là sạch sẽ.
Buổi chiều, chùa Bạch Mã vắng lặng, khách hành hương đã về hết. Bên trong những bức tường chùa màu vàng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tụng kinh uể oải của các hòa thượng.
Hơn chục thiếu niên quần áo rách rưới vây quanh bức tường màu vàng này, có người đứng đực ra, có người nằm nghiêng ngủ gà ngủ gật, có người thì tập trung tinh thần bắt rận.
“Tiểu Phi, người cuối cùng cũng tới!”
Trong đám thiếu niên, Đại Hùng vừa đen vừa cường tráng bước ra chào hỏi.
Ta lười biếng chào hỏi lại:
“Lão đại, vẫn khỏe chứ!”
Đại Hùng là lão đại của bang ăn xin, lừa bịp, trộm cắp, cướp giật của ta. Đúng như tên gọi, hắn là người vừa đen vừa cường tráng, trên cánh tay lại có rất nhiều lông nữa. Theo ta nghĩ, bố của hắn rất có thể là một tên dã nhân ở trên núi.
Tất cả chúng tôi đều là cô nhi , thường ngày thường lang thang nơi đầu đường xó chợ, không có việc gì làm. Vì để đủ no, đủ ấm, ta kiến nghị thành lập nên cái bang có cái tên dài ngoằng như thế này.
Nhìn thấy tôi, hơn mười huynh đệ xúm lại đây. Đại Hùng lớn giọng nói:
“Tiểu Phi, theo như quy định cũ, ngươi nghĩ kế, mọi người nghe theo sự sắp xếp của ngươi.”
Ta vội vàng khoát tay:
“Không! Không! Không! Chủ kiến là lão Đại người đưa ra, ta chỉ là người đưa ra kiến nghị, kiến nghị, hiểu chưa?”
Nếu như lỡ có chuyện xảy ra, ta cũng không muốn là người mang tiếng xấu thay cho người khác đâu.
Đại Hùng thiếu kiên nhẫn lớn tiếng nói:
“Được rồi! Được rồi! Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó. Bọn ta cũng biết cha đã chết của người là một vị tú tài. Cho nên ở đây người là người thông minh nhất.”
Ta ngượng ngùng cười một tiếng.
Ta lúc nào cũng thích nhắc nhở bọn họ, người cha đã chết của ta là một vị tú tài. Tú tài đấy, biết không? Là người biết chữ, có thể tham gia thi cử làm quan!
Nhưng khi cha ta còn sống, hình như là lão thường bị nha huyện sai dịch, chửi mắng suốt thì phải.
“Kế hoạch lần này, địa điểm là Bảo Điện Đại Hùng của chùa Bạch Mã. Mục tiêu chính là hòm công đức chứa đầy tiền đồng kia.”
Ta cố tình ho khan lên một tiếng, chắp hai tay ra sau lưng, xòe chân ra nói:
“Chúng ta là tiểu nhân, các ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Lý Khiết Tịnh hít sâu vào một hơi, nói:
“Nhị ca, chúng ta biết rồi. Ngươi cũng nhanh nhanh nói xem chúng ta nên làm thế nào đi.”
Ta liếc hắn nhìn một cái nói:
“Tiểu tử ngươi gấp cái gì? Dù sao ngươi cũng là ngươi ở bên ngoài trông chừng, nói cho ngươi biết thì có chỗ nào dùng đâu?”
Nhị Hổ Tử, người có lá gan bé nhất trong bang, ngập ngừng nói:
“Nhị ca, bên trong chùa Bạch Mã có nhiều hòa thượng như vậy, chúng ta trộm đi tiền của bọn họ không phải quá mạo hiểm hay sao?”
“Tiểu quỷ nhát gan, người thì hiểu cái gì!!”
Ta hung ác nói:
“Hôm qua, Chu quan huyện tới chùa bảo đám hòa thượng kia làm chuyện gì đó cho cha hắn đã mất. Hòa thượng trong chùa phần lớn đều đã đi nha môn hết rồi, còn dư lại cũng không được mấy người. Hiện tại đây là cơ hội ngàn năm có một. Người chẳng lẽ không nhìn thấy, xế chiều ngay cả sai dịch tuần tra cũng không thấy có một mống sao?”
Đại Hùng tin tưởng nói:
“Lão Nhị nói không sai. Ta vừa mới lén đi dò xét qua, Chùa Bạch Mã hiện tại cũng chỉ còn có ba bốn con lừa trọc.”
Ta đắc ý nói tiếp:
“Cho nên, kế hoạch của ta là, Nhị Hổ Tử, Tiểu Tiễn, Chu Đại Mao sẽ là nhóm đầu tiên hành động . Mục tiêu của các ngươi là vườn rau chùa Bạch Mã. Các người giả vờ như vào ăn trộm bắp cải, đem đám lừa trọc kia dẫn tới đó. Vương Phú Quý, người là người có tay chân nhanh nhẹn nhất trong bang, người sẽ là người hành động tiếp theo. Trước tiên ngươi vào bảo điện Đại Hùng, sau đó liều mạng chạy một mạch về phía sau. Làm như vậy, con lừa trọc chịu trách nhiệm tiếp đón khách hành hương kia chắc chắn sẽ đuổi theo ngươi. Lúc này bên trong bảo điện Đại Hùng sẽ không còn ai nữa.”
Đại Hùng nghe thấy vậy hưng phấn kêu lên:
“Ta hiểu rồi!Sau đó bọn ta sẽ là nhóm thứ 3 đi vào, cầm lấy hòm công đức và bỏ chạy. Ta đây là người có sức lực khỏe nhất, một mình có thể ôm được nó!”
Ta gật đầu:
“Không cần tất cả đều đi vào, lưu lại mấy người ở ngoài phối hợp tác chiến, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Hiện tại ta đếm từ một tới ba, mọi người chia nhau ra, bắt đầu hành động!”
Hơn chục huynh đệ lập tức giải tán, còn ta thì đi theo ba người Nhị Hổ Tử tới bức tường phía Nam. Sau đó để bọn họ dẫm lên vai ta, trèo từng người một lên, nhảy qua hàng rào vào vườn rau. Còn ta thì dựa lưng ở chân tường, lo lắng theo dõi. Rất nhanh, các hòa thượng nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới. Nhất thời, gà bay chó chạy, tiếng hòa thượng mắng nhiếc, tiếng bước chân đám Nhị Hổ Tử chạy trốn, loạn cào cào hết cả lên.
Bước đầu tiên đã thành công!
Ta rút ra một cây sáo nhỏ trong ngực, thổi ba tiếng giống như chim hót.
Kế hoạch diễn ra giống như từng bước ta đã vạch ra.
Đám Nhị Hổ Tử bị các hòa thượng đánh cho một trận, có lẽ sau đó được bọn họ thả ra. Tuy nói là hòa thượng thế nhưng một khi đã ra tay cũng không có từ bi a! Nhìn đám Nhị Hổ Tử bị đánh cho mắt sưng lên giống như mắt mèo 0.0 thế kia tôi cười xòa.
Nhìn thấy người khác xui xẻo, ta cảm thấy rất là vui vẻ. Còn nhìn lén Vương tiểu thư, đó là sung sướng nhất cuộc đời của ta.
Một lúc sâu, tôi nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân chạy “bình bịch” từ cổng chùa truyền tới.
Đắc thủ rồi!
Ta giơ tay lên, hoan hô một tiếng, không chú ý ngã vào tường, nặng nề rơi đúng bãi cứt chó!
Đệt con mẹ nó chứ!
Ta thế mà lại ngã đúng đống cứt của chùa Bạch Mã!
Đau đớn che miệng lại, đang định đứng dậy, đột nhiên một đôi giày làm từ sợi gai xuất hiện ở trước mặt ta.
Hỏng bét!
Ta ngẩng đầu lên, trời ạ! Lại là đại sư Già Diệp, chủ trì chùa Bạch Mã!
Toàn bộ thành Lạc Dương đều biết, Già Diệp là một con lừa trọc rất trâu bò. Ngay cả Đường Huyền Tông ở trong hoàng cung cũng muốn xưng hắn làm Phật sống.
Lý do là vì Già Diệp tiên đoán như thần. Lão là đại sư tiên tri đệ nhất thiên hạ từ xưa tới nay.
Lời tiên đoán của lão chưa bao giờ sai.
Thế nhưng, lão này rất ít khi xuất hiện trước công chúng, rất là thần bí khó lường. Có lẽ lão thấy ngoại hình mình xấu xí, da bọc xương, trông giống như một đầu khô lâu di động nên lão không dám xuất hiện chăng?
Ta nóng lòng muốn thoát thân, nên vội vàng lên tiếng nịnh hót:
“Già Diệp đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Tiểu nhân đối với ngài ngưỡng mộ vô cùng, giống như dòng suối chảy không ngừng nghỉ, vừa giống như....”
“Mười sáu năm, dương thọ của ngươi chỉ có 16 năm.”
Già Diệp kinh hãi nhìn chằm chằm ta, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
Nghe thấy vậy ta liền bị sốc.
Bầu trời đang nắng đột nhiên mây đen bao phủ, trời tối sầm lại.
“Ầm!”
Đột nhiên trên bầu trời một tia sét nổ vang. Ánh điện màu trắng bạc sáng chói xuyên qua mây mù đánh xuống. Già Diệp không nhúc nhích, ngây người như phỗng, biến thành một que củi cháy nám đen. Một mùi thịt nướng tản mát ra, xộc thẳng vào mũi ta.
Già Diệp bị lôi điện đánh chết.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên hét lên một tiếng, chạy khỏi chùa Bạch Mã.
Mưa to như trút nước đổ xuống.
Năm này, ta 16 tuổi.
Mưa xối xả, sấm chớp đùng đùng.
Những hạt mưa to giống như hạt động ào ào rơi xuống, rơi xuống mặt đất bọt tóe ra giống như mũi tên. Bầu trời đen kịt giống như quất ra vô số roi mây màu trắng xóa.
Trong tầm mắt trắng xóa một mảnh, người đi đường núp ở dưới mái hiên, chỉ có ta là giống như thằng điên, ngây ngốc chạy một mạch ở trên phố, run rẩy vì sợ hãi.
Bởi vì ta biết, ta sắp chết rồi.
Lời tiên đoán của Già Diệp từ xưa tới nay chưa bao giờ sai, nên bị lôi đình đánh chết, cũng minh chứng cho câu nói lưu truyền từ xưa tới nay : “Người tiết lộ thiên cơ, bị lôi đình khiển trách!”
Ta X con mẹ nó tổ tông mười tám đời Già Diệp nhà ngươi!
Ta X con mẹ nó ông trời!
Ta mới 16 tuổi a!
Không biết chạy bao lâu, “tõm” một tiếng, hai chân ta mềm nhũn ra, khuỵu xuống đất, trời đất quay cuồng.
Nơi này đã là vùng ngoại ô, sông Lạc Thủy chậm rãi chảy xuôi, giống như một dải băng màu chàm. Mưa và sương mù cuồn cuộn ở trên sông, trống trải mà thê lương.
Ta khó khăn lau nước trên mặt, không thể phân biệt ra được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt nữa.
Ta rất nhanh sẽ chết thôi. Cho tới tận khuya, ta mới chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận