Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Triền Miên Sau Ly Hôn (Dịch)
  4. Chương 209: Ngoại trừ tôi thì tất cả đều là giả​

Triền Miên Sau Ly Hôn (Dịch)

  • 231 lượt xem
  • 1246 chữ
  • 2022-02-26 22:19:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Anh đứng ở cửa yên lặng nhìn một hồi sau đó đến gần, chậm rãi cúi người xuống, dán vào mặt cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào gương mặt cô, nói khẽ: "Chuyện này tôi sẽ xử lý."



Vừa rồi Lưu Nam gọi điện thoại tới đã nói đại khái tình hình qua với anh, chuyện này có trách nhiệm của anh, nhưng anh lại không có ý định tự trách và hối hận, có lẽ anh vốn đã có dự định này, chỉ là bị người khác nhanh hơn một bước, nhưng cho dù anh muốn làm gì thì điều kiện tiên quyết là chắc chắn không làm tổn thương đến cô.



Người phụ nữ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang gần kề, hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy mười mấy giây, cuối cùng khàn giọng nói: "Tự tôi sẽ xử lý, anh đừng quan tâm!”



Triệu Mịch Thanh nhìn ánh mắt của cô như vậy, trong lòng có một loại cảm giác mất mát, cảm giác trống rỗng giống như bị người khác vứt bỏ, giống như dù anh làm bất cứ điều gì cũng không tiến vào được trái tim cô, giống như cô luôn độc lập, từ trước đến nay không cần đến anh...



Loại cảm giác này thật sự... Khiến cho người ta cảm thấy chua xót, nhưng lại không thể làm gì.



Nhưng cuối cùng trong mắt anh vẫn xẹt qua một tia thỏa hiệp, anh xoa cằm cô, khắc chế xúc động muốn cúi đầu hôn lên đôi môi cô, từ môi đến mặt, từng chút từng chút hôn lên một lần.



"Được rồi, tôi không quan tâm, có vấn đề gì có thể nói với tôi!” Anh buông cô ra, cằm dưới dán vào trán cô, kéo chăn mền bên cạnh lên người và đắp kín cho cô, khàn giọng nói: “Em cần phải nghỉ ngơi, ngủ một lát, nha?”



Đôi mắt Lương Hạnh có chút thất thần nhìn anh một lúc lâu, khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại, hơi quay đầu nói: “Anh đi làm việc trước đi, lúc nào tôi đi ra sẽ khóa cửa lại giúp anh!”



Triệu Mịch Thanh không nói gì thêm nữa, dứng dậy vuốt phẳn chăn mền trên người cô, nhìn một hồi, sau đó quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Anh cũng không rời đi, chỉ đi qua phòng khách lấy hộp thuốc lá và bật lửa ở trên bàn, sau đó đi ra ngoài ban công.



Rút ra một điếu thuốc, ấn nhẹ bật lửa một cách thuần thục rồi hút một hơi, tắt bật lửa và ném nó sang bên cạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn về bốn phía, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau mới nuốt vào nhả ra mấy khụm khói xanh, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số và gọi ra ngoài.



Chuông chỉ vang lên một giây liền được kết nối, giọng nói cung kính của một người đàn ông truyền đến: “Triệu tổng!”



"Nghiêm Minh, những bài báo trên mạng kia, tìm người xử lý một chút!”



"Ừm, có cần điều tra hung thủ không?"



"Không cần." Triệu Mịch Thanh kẹp điếu thuốc trong tay, tùy tiện gõ gõ tàn thuốc.



Có thể trong cùng một lúc xuất hiện nhiều bài báo như vậy, chắc chắn là đã mua được phần lớn thủy quân, không cần đoán cũng biết nhằm vào một mình cô ấy, chắc là một trong những người ở bên cạnh cô ấy, tự cô ấy có thể giải quyết.



Lương Hạnh vốn không muốn ngủ, nhưng chuyện sáng sớm kích động quá lớn đến cô, suy nghĩ trong đầu một lát, cô vậy mà mơ màng ngủ thiếp đi.



Cô cũng không biết ngủ bao lâu, chỉ là thần kinh căng cứng, giống như gặp ác mộng, đột nhiên bừng tỉnh, cô mở mắt ra nhìn chằm chằm lên trần nhà phát ngốc một phút, hơi nghiêng đầu nhìn vào màn cửa đang đóng chặt, sau đó vén chăn lên đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.



Mở cửa phòng ngủ ra, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn chín, giống như ngập tràn tất cả phòng khách, từ hướng phòng bếp bay tới.



Cô run lên, hơi nhíu mày giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay.



Mười một giờ, vậy mà đã đến buổi trưa, dường như cô đã ngủ rất lâu.



Dùng ngón tay tùy ý vuốt tóc, cô đi về phía phòng bếp, đứng cửa liền nhìn thấy một người đàn ông đang bận rộn ở bên trong, bóng dáng thon dài đẹp mắt được bao bọc bởi một chiếc tạp dề màu xanh lam, ống tay áo sơ mi cuốn cao, thuần thục xào đồ ăn.



Chiếc tạp dề này được mua lần trước khi cô và anh cùng đi siêu thị.



Lương Hạnh im lặng nhìn anh, có chút thần thần, vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông khiến cô cảm cảm giác không chân thật.



Tắt lửa, đem đồ ăn đặt sang một bên, đúng lúc người đàn ông vừa thoáng nhìn thấy cô, cũng không bị bóng dáng im lặng của cô làm giật mình, trên vẻ mặt không đổi mang theo vài phần dịu dàng: "Đi rửa tay, ăn cơm."



Lương Hạnh nhìn anh không nhúc nhích, chỉ đột nhiên có chút hoảng hốt, giống như trở về quá khứ, nhưng lại có chút khác biệt, trong phòng còn có nhiều khói hơn lúc đó, khiến cho lòng người cảm thấy ấm áp.



Chậm chạp mấy giây, cô mới ồ một tiếng, quay người đi vào toilet.



Khóe môi Triệu Mịch Thanh nhàn nhạt giương lên.



Lúc ăn cơm, Lương Hạnh vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, lại thêm bầu không khí quá yên tĩnh, càng khiến cho cô cảm thấy như ngồi bàn chông, bới một ngụm cơm, ánh mắt liếc nhìn anh, giả vờ như hờ hững hỏi: "Từ sáng đến giờ anh đều không đi ra ngoài sao?”



"Có ra." Người đàn ông gặp cho cô một miếng cá, khẽ trả lời: “Đi xuống chợ dưới lầu mua một chút đồ ăn!”



Chỉ có điều sợ cô đột nhiên tỉnh lại nên không đi xa.



"..."



Lương Hạnh im lặng một giây, suýt chút nữa bị nghẹn cơm, cầm ly lên uống một ngụm nước.



Cô nhấp môi dưới, để ly xuống, nghiêm túc nói: "Anh vừa mới chuyển công tác qua đây, công ty không bận rộn sao?”



Bởi vì lúc ấy tinh thần không ổn định, cô không nhớ làm thế nào mà bị anh phát hiện và cũng ngoan ngoãn để anh ôm trở về.



"Không thiếu một lúc này!”



Lúc đầu anh trở lại đây chính là vì có thể chăm sóc tốt hơn cho cô.



Lương Hạnh hiểu ý của anh, hơi cong môi nói: “Bây giờ tôi không còn cần người chăm sóc, gần đây không làm việc lại càng không cần, anh chỉ cần ở công ty làm việc thật tốt là được rồi!”



Coi như cô tự cho mình nghỉ ngơi sớm, mặc dù có chút không kịp trở tay, nhưng vì đứa bé, cô không thể quá liều mạng.



"Nếu như em nhàm chán, cũng có thể đi tới công ty của tôi."



"..."



Lương Hạnh sững sờ, ngước mắt nhìn về phía anh, người đàn ông tỏ vẻ rất tùy tiện, giống như đang nói một câu chuyện đơn giản hằng ngày, ánh mắt cũng không có một tia gợn sóng.



Cô chớp mắt, nói lắp: “Triệu, Triệu Mịch Thanh...”



Hôm nay mới ra nhiều chủ đề nóng như vậy, anh liền muốn đưa cô đi rêu rao khắp nơi, đây là muốn vò đã mẻ không sợ rơi sao, hoàn toàn không muốn che giấu nữa rồi?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top